Chương 22: Chú… Chú Hạ… Cứu Tôi Với… (18+)

Cả người Ninh Vịnh Nghi vô lực, cứ như vậy mà bị Khúc Tiêu ném lên giường. Khúc Tiêu liếʍ mép, khuôn mặt da^ʍ tà đắc ý hiện ra. Ninh Vịnh Nghi mở to mắt, dùng lí trí sót lại đánh giá tình hình. Cô biết tên này muốn làm gì, cô muốn hét lên nhưng không thể.

Lúc này, tác dụng của thuốc trở nên mãnh liệt vô cùng, như muốn thiêu đốt Ninh Vịnh Nghi. Bên dưới cô, hoa huyệt ướt đẫm, căng ra như đang thèm khát. Ninh Vịnh Nghi sợ hãi khép chặt chân, càng khép lại càng hứng tình khó chịu. Khúc Tiêu nhìn khuôn mặt ửng hồng, hai mắt mờ đi của Ninh Vịnh Nghi và làn da nhẵn mịn của cô, thèm đến mức thân dưới trướng đau.

“Cô em xinh đẹp, bây giờ em là của anh!”

Xoảng!

Khúc Tiêu nói vừa hết câu, đầu đã đau như búa bổ, cả người đổ rạp xuống giường. Ninh Vịnh Nghi vớ được cái đèn ngủ trên đầu giường, nhân lúc hắn chiêm ngưỡng cơ thể cô, cô liền đập vào đầu hắn. Cho dù bị thuốc làm cho mất lý trí, cô cũng không thể qua đêm cùng gã đàn ông lạ hoặc này. Ninh Vịnh Nghi loạng choạng bước đi, tìm chỗ ẩn náu chờ dược tính tan.

“Con khốn! Đứng lại đó!”

Khúc Tiêu ôm đầu, đuổi theo Ninh Vịnh Nghi, kéo chân cô khiến cô té ngã ra đất, hắn cũng ngã theo. Ninh Vịnh Nghi không ngừng giãy giụa nhưng không thể thoát ra được. Cô đạp mạnh vào mặt Khúc Tiêu khiến hắn ngã ra đất nhưng tay vẫn bám lấy cô. Đột nhiên lúc này cánh cửa phòng mở toang, khuôn mặt hung thần của Hạ Minh Hạo hiện ra trước mắt.

Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Ninh Vịnh Nghi thực sự muốn chửi, cả người cô nóng như có lửa thiêu đốt, dưới váy, mật dịch tiết ra ướt đẫm cả qυầи ɭóŧ. Lúc này cô sợ Khúc Tiêu sẽ nhìn thấy tất cả nên cố gắng khép chặt chân mình.

Hạ Minh Hạo thấy tình huống này liền hiểu ra mọi chuyện. Hắn tức giận lao đến chỗ Khúc Tiêu, đấm cho tên da^ʍ ô mặt dày kia một trận tơi bời, tóe cả máu mồm máu mũi. Ninh Vịnh Nghi lủi vào trong góc, cả người nóng ran khó chịu vô cùng. Vừa nhìn thấy Hạ Minh Hạo, tim cô đã đập thình thịch, phản ứng cơ thể càng thêm mãnh liệt.

Hạ Minh Hạo mặc áo thun màu trắng, cơ bắp bên dưới khiến chiếc áo căng chặt. Cơ ngực, cơ cánh tay rắn chắc lộ ra. Ninh Vịnh Nghi muốn xua đi hình ảnh đẹp đẽ trước mặt cũng không được. Đầu óc cô lại còn nhớ đến cảnh tượng buổi sáng hôm nọ khi Hạ Minh Hạo tỉnh dậy, đường nhân ngư tinh tế, phần bụng dưới nổi gân, gân chạy dọc xuống tận nơi bí ẩn nào đó bên dưới. Cô nhớ, lúc đó nơi ấy còn đội lên một cục trông vô cùng da^ʍ mỹ.

Đánh đã tay rồi, Hạ Minh Hạo mới chịu buông tha Khúc Tiêu. Hắn vội vã bước về phía Ninh Vịnh Nghi, bế thốc cô lên sau đó theo cửa sau của biệt thự Trương gia mà lẻn ra ngoài.



Ninh Vịnh Nghi mơ hồ bị Hạ Minh Hạo ôm đi. Mùi hương nước hoa nam tính nhàn nhạt cùng mùi hương cơ thể hắn quyện lại với nhau. Cô áp sát bờ ngực rộng rãi săn chắc của hắn, nơi nào đó giữa hai chân cô co rút một cách mãnh liệt.

“Chú… chú Hạ… cứu tôi với…”

Ninh Vịnh Nghi nhỏ giọng nói như đang cầu xin. Lời nói của cô khiến Hạ Minh Hạo ngứa ngáy cả người. Khi biết cô bị trúng thuốc kí©h thí©ɧ, ngay từ khi bước vào căn phòng đó, nhìn thấy bộ dạng của cô, hắn đã muốn lập tức lao vào ăn cô sạch sẽ.

Tô Đông cũng nhận ra tình huống cấp bách lúc này nên lái xe lao như bay trên đường. Hạ Minh Hạo ôm chặt Ninh Vịnh Nghi mặc cho cô khóc nức nở trong lòng mình. Đến biệt thự, hắn vội vã đạp tung cửa xe rồi ôm cô chạy xộc vào phòng ngủ.

Hạ Minh Hạo đặt Ninh Vịnh Nghi lên giường, cả người hắn run rẩy không thôi bởi đây cũng là lần đầu của hắn. Hắn vốn là kẻ cấm dục, xưa nay thà tự mình thỏa mãn bản thân chứ nhất quyết không tìm phụ nữ. Không một ai lọt được vào mắt hắn, cô nhóc này chính là ngoại lệ.

Lúc này, Ninh Vịnh Nghi đang vô cùng khó chịu, cô cắn chặt môi dưới, chân đùi khép chặt, nhưng càng khép nơi đó lại càng co rút dữ dội. Hạ Minh Hạo nhìn ánh mắt vừa sợ hãi vừa van lơn của cô, cả người nóng bừng, hạ thân giật nhẹ như muốn lao vào đâm xuyên qua cơ thể cô.

“Nghi Nghi, em tự tìm đường chết!”

Ninh Vịnh Nghi đốt lên lửa dục của Hạ Minh Hạo, khiến hắn không nhịn được mà cúi xuống ngấu nghiến môi cô. Ninh Vịnh Nghi ngửa cổ, theo bản năng đón nhận nụ hôn của hắn. Hai người bọn họ vụng về hôn nhau, cả người nóng ran, quờ quạng cởi bỏ vải vóc vướng víu trên cơ thể cả hai. Động tác của Ninh Vịnh Nghi và Hạ Minh Hạo gấp gáp vô cùng.

Nụ hôn của Hạ Minh Hạo trượt xuống bờ ngực mềm mại căng đầy, đầu lưỡi cuốn lấy nhũ hoa của cô, sau đó nhẹ nhàng chà xát. Ninh Vịnh Nghi sướиɠ đến run người, vặn vẹo cơ thể, cảm giác mới mẻ khiến cô phát điên. Ninh Vịnh Nghi cố kìm nén không để bản thân mình tự mình chạm vào bên dưới, nhưng Hạ Minh Hạo cũng biết cô không nhịn được, liền luồng tay xuống giúp cô.

Bên dưới Ninh Vịnh Nghi ướt sũng, Hạ Minh Hạo liền dùng ngón tay mơn man bên ngoài. Qυầи ɭóŧ của cô đã bị tuột ra từ lúc nào, bại lộ dưới mắt Hạ Minh Hạo là bộ phận nhỏ nhắn màu hồng sẫm đang ướt đẫm mưa xuân. Hạ Minh Hạo nuốt nước bọt, hai mắt mờ đυ.c đi, một tay vuốt ve nơi mềm mại của Ninh Vịnh Nghi, một tay lôi vật cứng của mình ra, tuốt lên tuốt xuống.