Chương 3

Hermione vừa ngồi xuống ghế là Ron liền lầm bầm trong miệng: "Tự vả có đau không?"Hermione:"..."

Harry:"...", xém chút nữa là phun luôn ngum nước bí đỏ vừa uống ra ngoài. Đm, vỗ tay, vỗ tay, quá xuất sắc luôn bồ tèo ơi!

Thật ra nó cũng chỉ khịa được mỗi câu đó là cùng, bởi lẽ Hermione ngay lập tức đã độp lại hai đứa nó một phát đau điếng.

"Bị cấm túc cùng con rắn đen nhà Slytherin khiến bồ vui quá nhỉ?"

Harry:"...", không có, thật ra mình muốn nói là mình không có cười bồ, tại dây thần kinh cảm xúc của mình nó bị nhột í.

Ron rụt cổ ra sau đầu, nó bĩu môi:" Không có chỗ phát tiết nên giờ quay sang quạo hai đứa mình à?"

Liếc đôi mắt sắc lẹm về phía cậu bạn còn đang lầm bầm, Hermione làm mặt cảnh cáo "bồ mà còn nói nữa là mình sẽ tống bồ sang nhà Slytherin".

Nhưng Ron làm gì hiểu được, chỉ biết mình đang bị se dọa, liền vội vã làm hành động kéo khóa miệng ngoan ngoãn rồi nhìn cô bạn của mình.

Đồ con người đơn bào...

"Nói mình nghe nào, ai có phúc mà rước được cô nàng Gryffindor thế này?", đem hai tay để trước mặt, Harry cười híp cả mắt, tò mò hỏi cô bạn ngồi đối diện mình. Cậu biết là ai đấy chứ, nhưng mà nhìn biểu cảm có nghẹn chết cũng không muốn hé miệng của cô nàng là cậu lại vui sướиɠ không chịu được.

Cái này gọi là cười trên nỗi đau của người khác này.

Bồ chèn ép mình tới giờ cũng đủ rồi đấy.

"Có thế cũng hỏi, cá với bồ năm Daleon là Pansy Parkison.", còn chưa để Hermione kịp hất bay cái câu hỏi này, Ron đã phấn khích trả lời thay, phải biết đứng dậy đấu tranh lật đổ áp bức hiểu không?

"Mình tưởng bồ nói không phải...", Harry chớp chớp mắt nhìn biểu cảm đang gắng gượng không gϊếŧ người của cô nàng.

"Mình cũng tưởng bồ nói không thích cơ mà...", Ron ngồi kế bên, nó phụ họa rất nhiệt tình.

Hermione:"...", kiểu bạn bè quần què jztr?

"Thêm một câu nữa thôi thì hôm nay hai bồ khôn cần phải học những tiết còn lại trong ngày nữa đâu.", Hermione trừng hai đứa bạn, có thể đừng nói chuyện nữa được không!

Chuyện này có gì thú vị đâu mà nhắc mãi thế?

"À mà tiết Độc Dược sao bồ lại nghỉ thế?", Ron vu vơ hỏi, tới giờ thì nó có hơi mù mịt vụ này thật sự. Vừa nhận được bạn đời xong nghỉ luôn tiết đầu là sao?

Hermione:"...", có giỏ bồ đừng hỏi nữa thử xem?

"Đừng hỏi nữa, bồ ấy mà điên lên là đem bồ đi xào tái lăn luôn đấy."

Ron bĩu môi, không hỏi thì thôi, dù sao mấy người vừa xác định được bạn đời hay có cảm xúc thất thường lắm.

Từ bỏ chủ đề bị cấm, Ron vẫn vô tư lằng nhằng mấy chuyện không đâu. Cho gần nửa tiếng sau, Hermione ngước mặt lên khỏi mấy cuốn sách:" Hai bồ... không tính tìm bạn đời à?"

Harry với Ron im lặng mấy giây, tụi nó chỉ mải hóng chuyện của người khác mà quên mất.

"Mình nghĩ kĩ rồi, tốt nhất là mình nên vứt cái nhẫn này đi.", Harry rất nhanh đã đưa ra quyết định rất gan lì, Merlin, cảm ơn đã cho con cái nhẫn đẹp đẽ này... Cơ mà con không cần a.

"Bồ mà vứt cái nhẫn này thì mình méc giáo sư minerval!", Hermione đốp chát lại ngay, cô nàng còn muốn nhìn thấy nụ cười đau khổ của cậu a!

Căn bản là lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui.

Nhìn hai đứa bạn của mình, Ron lặng lẽ rụt cổ ra sau đầu, nó cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất có thể, bởi lẽ cái ánh mắt của bạn nó còn hơn cả ánh mắt má Molly hỏi nó có đạt điểm O môn Bùa Chú không nữa.

"Ronny, bồ là người dễ thương nhất nhà Gryffindor luôn ấy.", Hermione thực sự yêu chết cái lưỡi của mình luôn rồi, thực sự quá lươn lẹo.

"Đừng Hermy, có gì bồ cứ nói thẳng ra đi, chứ đừng làm vậy, mình sợ lắm.", thà rằng bồ cứ cầm lọ độc dược tống thẳng vào mồm mình còn hơn là cho mình kẹo luôn ấy, cái hình ảnh đó thực sự còn đáng sợ hơn lão Snape nói cho mình mười cái điểm cộng.

"Mình muốn giúp bồ tìm bạn đời.", Hermione thẳng thắn tới mức đáng sợ, mình từ bỏ bạn đời gì gì đó của mình, nhưng mà tìm bạn đời cho hai bồ khiền mình phấn khích lắm á.

"...Không cần đâu, mình còn đang có ý định đến cuối năm là vứt cái nhẫn đi đây này.", thật dự luôn ấy, mình không cần tìm bạn đời đâu... Yêu đương đáng sợ lắm...

Đôi mắt măng đầy ý cười của ai đó chợt vụt tắt, đùa à? Không ai tự giác tìm bạn đời là sao?

Tự giác xông xáo của nhà sư tử đâu?

Thế này là có mình cô lập gia đình thôi à?

Công bằng ổ đâu?

"Bồ đừng có hòng lừa tụi mình, căn bản là bồ chỉ muốn cười lại tụi mình thôi chứ gì.", rất rõ ý định của cô bạn, hai đứa không nương tay gì mà vạch trần ý định xấu xa của cô nàng.

"Không nhé, tụi mình còn yêu đời lắm, chưa dại gì mà chui đầu vô tròng đâu, há há.", khoái trá mà cười không nhân nhượng, Ron thật sự thích chết cái cảm giác lật đổ ách đô hộ này rồi.

Hermione ngoài tai thì nghe tiếng cười thiếu đòn của Ron, hai mắt cô đăm đăm nhìn cái nhẫn trên tay, rõ ràng là chỉ hỏi tí thôi mà, vì sao lại có bạn đời luôn vậy?!

Mình ham học hỏi xíu là sai à??????