Chương 32

Trương Kha nghe vậy thì yên lặng, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Từ Tư Tư giống như người điên trên ghế nhân chứng.

Vệ Thập Mệnh không để ý tới lời nói của Từ Tư Tư, anh lấy xấp tài liệu đầu tiên bên trong ra: "Đây là bản hợp đồng mười bốn triệu kia, nhìn đơn giản thì quả thật không có vấn đề gì, chẳng qua là bí mật nhận nuôi con ngoài giá thú là hành vi bất hợp pháp, nhưng khi ký hợp đồng Lương Tân Chi có mang theo một cây bút ghi âm, yêu cầu sử dụng công hiệu của vật chứng ngay tại chỗ."

Thẩm phán đồng ý với yêu cầu của Vệ Thập Mệnh, rất nhanh, nhân viên trưng bày vật chứng lấy bút ghi âm mà Vệ Thập Mệnh nói, tiến hành phát lại nội dung của bút ghi âm.

Nương theo tiếng bấm bút, đầu tiên mọi người nghe được tiếng đỗ xe, sau đó là tiếng chuông cửa, tiếng mở cửa và cuộc nói chuyện của Dư Thu Diệp với Lương Tân Chi.

"Lương Tân Chi, tôi chờ anh rất lâu rồi đấy, vào đi. Chúng ta phải giải quyết xong chuyện của đứa bé trong hôm nay, không có ai nuôi tôi nên tôi còn phải đi làm kiếm tiền."

"Hôm nay tôi cũng vì thế mà đến." Giọng nói nhàn nhạt của Lương Tân Chi vang lên.

Tiếp theo là tiếng vào cửa cùng với vài âm thanh nói chuyện phía sau, mãi cho đến khi Lương Tân Chi đề cập đến việc muốn mang đứa bé về nhà họ An thì giọng của Dư Thu Diệp mới chói tai lên: "Cái gì? Đó là con của tôi với anh! Dựa vào đâu mà muốn nó gọi người khác là mẹ?! Tôi không đồng ý! Không thể được!"

Sau đó là tiếng giấy ma sát vào nhau: "Cô nhìn bản hợp đồng này chút đi, mười bốn triệu nhân dân tệ. Thứ tôi muốn không phải là đứa trẻ, mà là mạng của nó. Cô có nửa tiếng để suy nghĩ."

"Anh có ý gì? Cái gì gọi là mạng của nó?"

"Ý tôi chính là đứa bé này sẽ sống không lâu, ký hay không ký do cô quyết định." Giọng của Lương Tân Chi nghe có phần lạnh nhạt, thậm chí là vô tình.

"Không được! Anh phải giải thích rõ ràng cho tôi! Cái gì gọi sống không lâu chứ?!"

"Muốn tôi giải thích cũng được nhưng sau khi giải thích xong thì hợp đồng này sẽ bị hủy bỏ, đứa trẻ tự cô xử lý, tôi sẽ không cung cấp một phần tiền nào nữa. Cũng không cần nghĩ đến việc kiện hay uy hϊếp tôi, tin tôi đi, cô không có khả năng đâu!" Giọng của Lương Tân Chi nghe vô cùng thờ ơ.

Yên lặng, khoảng ba mươi giây sau, tiếng viết chữ sột soạt vang lên.

"Lương Tân Chi, anh đúng là không phải con người!"

Lương Tân Chi cười khẩy: "Tôi không ép cô ký, mười bốn triệu này xem ra phù hợp, thậm chí còn cao hơn so với mong muốn của cô. Thời gian cô do dự cũng không quá một phút đồng hồ, chúng ta như nhau thôi."

Bản ghi âm kết thúc, hiện trường im lặng, có lẽ trong lòng mọi người không có lời nào để nói và cũng không biết nên nói gì.

Ngay sau đó Vệ Thập Mệnh lấy xấp tài liệu phía dưới cùng ra: "Đây là sổ khám bệnh của Lương Tân Chi, anh ta mắc chứng nhân cách lãnh đạm nghiêm trọng, cảm giác đối với mọi thứ bên ngoài đều lạnh nhạt, cơ bản sẽ không để ý đến con nít. Hơn nữa gần đây chứng bệnh của anh ta còn phát triển thành chứng ảo tưởng, anh ta cảm thấy mình đang bị nhiễm một lời nguyền chết chóc nào đó và lời nguyền này sẽ lây cho người thân bên cạnh anh ta. Lương Tân Chi bắt đầu hoảng sợ, bởi vì nhân cách lãnh đạm trước mắt nên người duy nhất mà anh ta quan tâm, chỉ có An Nhược Tố. Sau khi nghĩ không ra cách giải quyết, anh ta đến quán bar uống say, gặp Dư Thu Diệp, Dư Thu Diệp tương kế tựu kế, Lương Tân Chi liền thuận thế đẩy thuyền, thử chuyển lời nguyền lên người Dư Thu Diệp, sau đó đứa bé được sinh ra, Lương Tân Chi cảm thấy một đứa bé dễ khống chế hơn người lớn nên anh ta đã đem đưa đứa trẻ về nhà họ An."

"Thế nhưng, Lương Tân Chi không ngờ rằng tình cảm mà An Nhược Tố dành cho đứa bé đã vượt khỏi mong đợi của anh ta. Đây là do anh ta dung túng cho Dư Thu Diệp động tay động chân trên người mình, khiến cho An Nhược Tố nghi ngờ. Nhưng ngay cả khi An Nhược Tố nghi ngờ đứa bé là bằng chứng cho thấy anh ta nɠɵạı ŧìиɧ thì cô ấy vẫn yêu thương đứa bé như trước. Lương Tân Chi ý thức được rằng, nếu đứa bé bị lây nhiễm lời nguyền thì có thể cũng sẽ lây cho An Nhược Tố. Anh ta bắt đầu thấy hoảng sợ việc An Nhược Tố chăm sóc và yêu thương đứa bé, nhưng khi anh ta còn chưa nghĩ ra cách giải quyết thì đứa bé đã bị sát hại. Cái chết của đứa bé đã kí©h thí©ɧ Lương Tân Chi, anh ta sợ lời nguyền sẽ lây cho An Nhược Tố nên sau khi xảy ra chuyện đã nhốt mình ở một căn biệt thự, ngăn chặn sự qua lại với bên ngoài, cuối cùng, nửa tháng sau khi xảy ra chuyện, chứng ảo tưởng của Lương Tân Chi phát tác, anh ta đã bị dọa tới chết.”

“Trước khi Lương Tân Chi chết, anh ta đã đoán được mọi việc sẽ không dễ dàng chấm dứt, anh ta hiểu An Nhược Tố, cũng nhìn rõ Dư Thu Diệp, vì thế anh ta đã ghi chép lại tất cả rồi gửi cho bác sĩ riêng của mình. Những thứ này đều có ghi chép cũng như ghi âm. Số tiền mười bốn triệu tệ cô quyên góp cho viện phúc lợi vốn có được từ việc bán đứa bé đó, vậy thứ cô quyên đó là tiền sao? Thứ cô quyên góp chính là mạng của đứa bé đó! Cô! Cô quyên góp nổi sao?”

Dưới sự chất vấn bình tĩnh của Vệ Thập Mệnh, mười bốn triệu tiền quyên góp lập tức trở nên bắt mắt, thậm chí nó còn lộ ra sự châm chọc, vì đó không phải là yêu thương hay kính tặng, mà là một sinh mệnh nhỏ còn chưa biết biểu đạt được suy nghĩ của mình.

Thẩm phán tuyên bố nhân chứng bước lên, cha đẻ của đứa trẻ, Phong Châu và bác sĩ tâm lý của Lương Tân Chi cũng lần lượt vào sân trình bày vụ án, cuối cùng, tất cả xem ra cũng sắp kết thúc rồi.

Nhưng sẽ luôn có người không cam lòng, ví dụ như Dư Thu Diệp. Tất cả những gì cô ta vất vả đạt được chẳng những không thể tiến thêm một bước nào, mà thậm chí còn khiến cô ta thân bại danh liệt. Nếu như cô ta không phải vì tham lam tài sản, muốn đặt chân vào nhà Lương Tân Chi, thì sẽ không bị anh ta lợi dụng, nếu như không phải vì sợ mất cả người lẫn tiền, thì cô ta sẽ không muốn gϊếŧ đứa bé, nếu như không sợ Vệ Thập Mệnh điều tra ra mình, thì cô ta cũng sẽ không chủ động nhảy ra quyết định chiến một trận sống mái, nhưng từ trước đến giờ, "nếu như" đều là sự tự an ủi để lại sau khi con người ta thất bại mà thôi.

Dư Thu Diệp lại không thể lấy đó làm an ủi, bởi vì một khi bị kết án, cô ta sẽ phải đối mặt với án chung thân, thậm chí là tử hình. Trong cơn giãy dụa cuối cùng, Dư Thu Diệp đứng lên: "Nguyên cáo yêu cầu đối chứng."

Hiện trường lập tức ồ lên xôn xao, đã đến nước này rồi mà Dư Thu Diệp vẫn không chịu nhận tội.

Sau khi được thẩm phán cho phép, Dư Thu Diệp chuyển hướng về phía Vệ Thập Mệnh, trong ánh mắt cô ta có vài phần căm hận nhưng cũng có chút sợ hãi không thể xua đi: "Đúng vậy, tôi thừa nhận những gì anh nói là sự thật. Hợp đồng là tôi ký, nhưng như vậy thì sao chứ? Có bằng chứng trực tiếp chứng minh tôi gϊếŧ người không? Chẳng qua đều là suy đoán của anh, anh suy đoán tôi muốn một hòn đá ném trúng hai con chim, gϊếŧ chết con mình, hãm hại An Nhược Tố! Chứng cứ đâu? Chỉ bằng trần thuật của kẻ thần kinh Lương Tân Chi sao? Chỉ bằng mười bốn triệu đó sao? Có người chứng minh trực tiếp là tôi gϊếŧ người không? Có vật chứng chứng minh tôi trực tiếp gϊếŧ đứa bé không? Không! Nếu pháp luật cần suy luận để xét xử thì tòa án còn có ích gì nữa?"

Dư Thu Diệp lớn tiếng chất vấn, tuy chói tai nhưng cũng là sự thật. Cho đến lúc này cũng không có chứng cứ gì trực tiếp chứng minh Dư Thu Diệp gϊếŧ người, đặc biệt là trong trường hợp nhân chứng duy nhất còn một mực khẳng định bị An Nhược Tố sai khiến.