Chương 31

Tang Miêu Lan, Dư Thu Diệp và Từ Tư Tư tự cho là mình đã thành công lật kèo được nhưng khi họ nhìn về phía bị cáo lại phát hiện Vệ Thập Mệnh vẫn không hề dao động, An Nhược Tố vẫn là vẻ mặt không buồn không vui như trước, còn những người khác trong văn phòng thì trong trạng thái đang xem kịch. Tang Miêu Lan trong lòng cảm thấy không ổn, không đợi cô ta suy nghĩ kỹ càng, Vệ Thập Mệnh đã mở kiện hồ sơ thứ năm ra.

Trong kiện vẫn là ảnh chụp một số vật chứng và một số tài liệu giám định của cơ quan giám định cùng một xấp tài liệu dày cộp. Ngón tay thon dài của Vệ Thập Mệnh nhẹ nhàng lướt qua mấy tấm ảnh, anh cầm tấm ảnh đầu tiên đặt dưới ống kính, trên ảnh là hình một cái loa phóng thanh: "Đây là thứ được phát hiện ở biệt thự của An Nhược Tố, trong đó ghi lại tiếng khóc của đứa bé vào ngày nó qua đời nhưng vào ngày xảy ra vụ án, khi chúng tôi tiến hành kiểm tra chiếc xe thì đã không phát hiện ra bất kỳ thiết bị ghi âm nào, chứng tỏ trước khi chúng tôi đến hiện trường đã có người lấy thiết bị ghi âm trong xe đi, nhưng lúc đó người có thể tiến vào trong xe mà khiến không ai nghi ngờ chỉ có An Nhược Tố và Từ Tư Tư."

Vệ Thập Mệnh đặt bức ảnh xuống, tiếp tục cầm bức tiếp theo lên đặt dưới ống kính: "Đây là một bình sữa mới tinh, được tìm thấy trong thùng rác trên đường nhà họ An đến nơi ở của Từ Tư Tư. Một đứa bé tám tháng tuổi đương nhiên không có khả năng uống thuốc ngủ, chỉ có thể trộn lẫn trong sữa bột rồi uống theo dạng lỏng, trên núʍ ѵú giả còn lưu lại nước bọt của đứa bé, đã cho xét nghiệm DNA, trên bình còn lưu lại dấu vân tay của Từ Tư Tư."

"Không thể nào! Tôi đã đeo..." Sắc mặt Từ Tư Tư đại biến trong nháy mắt khi nhìn thấy cái bình. Cô ta không ý thức phản bác, cũng may đã phản ứng kịp lại nên lạnh mặt không nói nữa.

Vệ Thập Mạng cười khẽ: "Đeo găng tay đúng không? Từ mâu thuẫn giữa An Nhược Tố và Lương Tân Chi trở nên gay gắt đến ra tay thực hiện tội ác, thời gian đều rất ngắn ngủi. Tuy rằng bày mưu đã lâu nhưng nếu đem chứng cứ phạm tội đặt ở trong nhà, với trạng thái tinh thần của cô thì e là cô sẽ hoảng sợ đến không thể sống nổi. Vì thế sau khi bàn bạc, cô đã quyết định trước khi ra tay mua một cái bình sữa, chỉ cần trước đó tìm một cửa hàng bán đồ dùng trẻ em không có camera, nằm ở một nơi hẻo lánh là được. Trên bình sữa quả thật không có dấu vân tay, nhưng trên hộp đựng bình sữa thì sao?"

Vệ Thập Mệnh lấy bức ảnh tiếp theo ra, trên đó chính là cái hộp đựng bình sữa: "Đang giữa mùa hè mà đeo găng tay đi mua đồ không phải rất kỳ lạ sao? Vì để tránh cho người khác chú ý, cô để tay không đi mua bình sữa giống như người bình thường nên trên hộp đựng mới để lại dấu vân tay của cô. Hộp đựng và bình sữa không phải tìm thấy ở cùng một thùng rác, nhưng sau khi so sánh kỹ thuật thì có thể xác định là cùng một mặt hàng."

Hành vi của con người luôn đi kèm với tất cả các loại chi phí, bao gồm cả hành vi phạm tội. Sở dĩ Sách Tư Tiền có thể làm việc tại văn phòng Thập Mệnh Cửu Hoài, ngoại trừ năng lực kinh tế xuất chúng ra thì còn là vì anh ta có thể nhạy bén phát hiện ra chỗ bất thường thường trong hồ sơ tiêu dùng của một người. Một bình sữa hay một lon sữa bột chỉ mấy trăm tệ, chỉ sợ lúc Từ Tư Tư mua cũng không nghĩ tới, mấy trăm đồng này trong chi tiêu hàng ngày của cô ta lại thuộc điểm bất thường, do đó đã bị Sách Tư Tiền nhạy bén nắm được. Sau khi tiếp tục điều tra địa điểm tiêu thụ thì tất cả đều dễ dàng giải quyết.

Điểm đáng sợ của văn phòng Thập Mệnh Cửu Hoài không chỉ là vì bọn họ có được một lãnh đạo phá án trăm phần trăm, mà còn là vì mỗi một thành viên trong đó đều có tác dụng và vị trí không thể thay thế. Đây là đánh giá và cảm nhận thống nhất của mọi người sau này về văn phòng Thập Mệnh Cửu Hoài, và tất nhiên, lúc này thì bọn họ vẫn chưa tính là hiểu thấu được văn phòng Thập Mệnh Cửu Hoài.

Lần này, Từ Tư Tư hoàn toàn không còn lời nào để nói, chứng cứ như vậy cho dù Tang Miêu Lan có khéo léo phản biện thế nào, tư duy nhanh nhẹn ra sao cũng không thể tìm được điểm đột phá. Tội lỗi của Từ Tư Tư đã hoàn toàn xác định. Là nhân chứng duy nhất, việc kết án Từ Tư Tư đã xác định hướng đi cơ bản của vụ án. Từ Tư Tư cúi đầu, khuôn mặt hơi vặn vẹo, không ai biết cô ta đang suy nghĩ cái gì nhưng rất nhanh, cô ta lại ngẩng đầu lên: "Đúng! Là tôi đã cho đứa bé uống thuốc ngủ, nhưng tất cả những gì tôi làm là do An Nhược Tố ra lệnh! Như tôi đã nói ban đầu! Cô ta uy hϊếp tôi! Tôi có nói dối sao?"

Trương Kha nghe xong xém chút nữa nhảy dựng lên đánh người, khuôn mặt cậu ta nghẹn đến đỏ bừng mới kiềm chế được, và đương nhiên, quan trọng nhất là do khuôn mặt nghẹn đỏ bừng này không thể đứng lên dưới bàn tay La Phù Nhược. La Phù Nhược ấn bả vai Trương Kha, ép cậu ta ngồi vững vàng trên ghế: "Chàng trai, muốn gây họa trong lần đầu tiên tham dự phiên tòa chính thức à?"

"Chị La."

La Phù Nhược liếc Trương Kha một cái.

Trương Kha lập tức đổi giọng: "Anh La! Chủ yếu là tại em bực người phụ nữ này quá! Cô ta có điên không vậy? Đến nước này rồi mà vẫn không chịu nói thật, tình thế đã không còn chỗ nào tốt cho cô ta nữa rồi!"

La Phù Nhược nhìn về phía ghế nhân chứng: "Ai nói không có chỗ tốt, ít nhất trong lòng cô ta thấy thoải mái! Cả đời cô ta đều bị so sánh với An Nhược Tố, nhưng ít nhất là vào giờ khắc này, cô ta cho rằng mình đã nắm được vận mệnh của An Nhược Tố trong tay. Khi một người bắt đầu thù địch với cậu thì cho dù cậu chết, họ cũng sẽ cảm thấy thi thể của cậu chướng mắt. Làm nghề này càng lâu thì cậu sẽ càng phát hiện, nhân tính còn phức tạp hơn cậu tưởng tượng nhiều, đã vậy còn không thể lý giải nữa."