Chương 30

Chú cá nhỏ vùi mình trên ghế sô pha tại biệt thự của Vệ Thập Mệnh cũng sửng sốt. Cậu hoàn toàn bị khí chất của anh hấp dẫn, những sinh linh như vậy đừng nói là nhân loại, kể cả tộc Linh Tịch hay tộc Hiên Khâu cũng rất ít gặp được. Những người này rất kỳ lạ, dường như do trời sinh có năng lực quan sát người khác nên họ có được tự tin xuất phát từ tư tưởng để tự tay lật trời lật đêm. Cá nhỏ búng tay, ấn tượng của cậu với Vệ Thập Mệnh lại tăng thêm một bậc.

Giọng nói của Vệ Thập Mệnh vang vọng trong phiên tòa, hiện trường lặng ngắt như tờ, mặt mày ai nấy cũng đều đờ ra. Cùng lúc đó, trên mạng lập tức ầm ĩ chỉ sau vài giây yên lặng. Đây chính là Vệ Thập Mệnh, khí thế mạnh mẽ, hơi thở ổn định đến cực hạn, logic rõ ràng đến mức không thể cãi được. Anh không nói quyết liệt nhưng từng chữ biện hộ lại như búa bổ vào, huyền thoại về anh không chỉ là xác suất phá án với con số trăm phần trăm mà còn là sự cảm hóa và sự lay động anh nắm trong tay.

Có thể nói từ khi bắt đầu phiên tòa, tất cả đều đã nằm trong tay Vệ Thập Mệnh. Sau khi tự mình thăm dò xong, anh đã suy đoán rõ ràng tin tức Dư Thu Diệp và Tang Miêu Lan đang nắm giữ, cùng với khả năng phản kích, từ đó anh bình tĩnh nhìn chăm chú vào tất cả, sau đó đi từng tấc từng bước, dùng từng câu từng chữ đè bẹp đối phương.

Số lượng bình luận trên các nền tảng lớn đã tăng đến mức đáng sợ trong nháy mắt, những bình luận sôi nổi chưa kịp nhìn rõ thì đã bị những bình luận mới lướt qua.

"Anh Thập đẹp trai vãi! Hình như tôi đã thấy được khí chất của một vị đế vương trong truyền thuyết rồi!

"Chưa nói đến chứng cứ chuẩn bị bị chênh lệch, khả năng khống chế cuộc chơi hoàn toàn không cùng đẳng cấp. So với Vệ Thập Mệnh thì Tang Miêu Lan giống như trẻ em chơi trò bố mẹ vậy*."

*小孩子过家家: Trẻ em chơi trò bố mẹ. Là một trò chơi nhập vai dân gian truyền thống của Trung Quốc dành cho trẻ em, ở đây ý chỉ hành vi thiếu cân nhắc, suy nghĩ chưa chín chắn, thiếu nghiêm túc trong mọi việc. (Ý nói Tang Miêu Lan không có tuổi so với anh Vệ)

"Vệ đại thần chuẩn bị chứng cứ quá toàn diện và chính xác rồi, đừng quên, cấp độ thông tin mật của Vệ đại thần là cấp cao nhất, chỉ cần văn phòng Thập Mệnh Cửu Hoài muốn tra, thì sẽ không thể không tra được!"

"Từ giờ trở đi tôi là fan em trai Thập Mệnh này! Tôi sẽ cổ vũ kịch liệt cho em!!!"

"Nếu những gì Vệ Thập Mệnh nói đều là sự thật thì người phụ nữ tên Dư Thu Diệp này cũng quá đáng sợ rồi! Hổ dữ không ăn thịt con đâu!"

"Tội nghiệp bé con quá."

"..."

Tại hiện trường phiên tòa, Từ Tư Tư trên ghế nhân chứng rốt cuộc cũng hoảng sợ, cô ta mở to hai mắt, xuyên qua màn hình lớn HD tại hiện trường nhìn những chứng cứ mà Vệ Thập Mạng lấy ra. Sau khi đọc từng chữ xong, lúc này cô ta mới tin rằng mình đã không còn đường trốn. Trong chốc lát mặt cô ta như tro tàn, đứng chết trân tại chỗ.

Giọng nói kiên định của Vệ Thập Mệnh vang lên: "Nếu cô tự mình ra đầu thú thì tùy theo trường hợp mà cô có thể được xét mức nhẹ hoặc giảm nhẹ hình phạt. Cô Từ Tư Tư, tôi chuẩn bị mở hộp hồ sơ thứ năm, cô có cần chút thời gian không?"

Từ Tư Tư đang cúi đầu nghe vậy ngẩng lên nhìn Vệ Thập Mệnh, vẫn còn một chồng hồ sơ dày trên bàn anh, lúc này kiện hồ sơ chưa mở ra chỉ còn lại hai cái. Hô hấp của Từ Tư Tư lập tức rối loạn, cô ta theo bản năng khẽ mở miệng.

Tuy nhiên, trước khi giọng nói của Từ Tư Tư vang lên, Tang Miêu Lan đã đứng dậy: "Thưa quý tòa, nguyên cáo có nghi ngờ về chứng cứ do bị cáo cung cấp và yêu cầu đối chứng."

Dây thần kinh căng thẳng của Dư Thu Diệp dịu đi một chút, Từ Tư Tư cũng nuốt lại những lời định thốt ra, ôm một tia hy vọng nhìn Tang Miêu Lan.

"Nguyên cáo có thể bắt đầu đối chứng."

Tang Miêu Lan là người bình tĩnh nhất trong ba người trước mắt, dù đến nước này rồi nhưng cô ta vẫn tỏ ra tỉnh táo như trước: "Tất cả những lời bị cáo trình bày đều dựa trên sự hiểu lầm của An Nhược Tố đối với Lương Tân Chi. Nhưng trước đó bị cáo đã khai rằng, Lương Tân Chi đã sớm biết đứa bé không phải con của mình, nếu thật sự đúng như vậy thì Lương Tân Chi có thể trực tiếp mang đứa bé đi giám định quan hệ cha con và giải thích với An Nhược Tố, nhưng Lương Tân Chi lại không làm, rõ ràng bị cáo không thành lập trọng điểm cơ bản này. Mẹ ruột vì một nghi ngờ không xác định mà dày công thiết lập cục diện gϊếŧ chết cốt nhục ruột thịt của mình, so với mẹ nuôi nghi ngờ cha nuôi nɠɵạı ŧìиɧ rồi đem oán hận chuyển sang đứa bé thì hiển nhiên, vế sau càng thuyết phục hơn! Nếu trọng điểm cơ bản của một vấn đề không được thiết lập thì bằng chứng tiếp theo không có nhiều giá trị tham khảo. Về phần thuốc ngủ, An Nhược Tố và Từ Tư Tư có quan hệ rất tốt nên cô ta cũng có khả năng đến nhà Từ Tư Tư lấy thuốc ngủ."

Từ Tư Tư ngồi trên ghế nhân chứng nghe vậy đôi mắt hơi sáng lên, cô ta như người chết đuối bắt được một khúc gỗ trôi dạt: "Đúng vậy! Tôi không biết gì về chuyện thuốc ngủ! Vào ngày xảy ra chuyện tôi quả thật có đến nhà họ An nhưng lúc tôi nhìn thấy đứa bé thì nó đã ngủ thϊếp đi, hiện tại ngẫm lại thì đứa bé ngủ quá say, hẳn là trước khi tôi đến đã được cho uống thuốc ngủ!"

Đáy mắt Tang Miêu Lan xẹt qua một tia hài lòng, Dư Thu Diệp và Từ Tư Tư đều không phải đồng đội ngu xuẩn, cũng chính vì thế thế nên cô ta mới có thể tiếp nhận vụ án này. Hai người phụ nữ này đều có dã tâm, hơn nữa dã tâm đều đã tỉnh ngộ vì hy sinh, chỉ cần cho họ một chút cơ hội thì họ sẽ leo lên lại mà không cần tốn chút sức lực nào: "Phía nguyên cáo đã đối chứng xong, mời bị cáo trả lời."