Chương 17

La Phù Nhược ngây người một lát, lúc hồi thần thiếu chút nữa ném bút trong tay đi. Vệ Cửu Hoài? Cửu Hoài? Văn phòng Thập Mệnh Cửu Hoài? La Phù Nhược vẫn cảm thấy tên công ty nhà mình rất kỳ lạ và cũng rất đặc biệt nhưng cô chưa từng hỏi qua nguyên nhân, thì ra tên văn phòng này là tên của hai người, hơn nữa xem ra một người khác hình như có quan hệ huyết thống với sếp, với cả hình như còn tử vong một cách ly kỳ nữa.

Vệ Thập Mệnh tiếp tục nói: "Trước khi người đó chết cũng giống như Lương Tân Chi, nhốt chính mình ở trong phòng, hầu như không ra ngoài cả một tuần, khi đó đúng lúc tôi có việc không ở nhà, khi tôi về đến nhà thì thi thể của người đó không thấy đâu nữa."

“Không thấy đâu nữa!”. La Phù Nhược nghe xong có hơi sởn tóc gáy, cảm giác như mình đang nghe một câu chuyện ma ban ngày, cô theo bản năng xoa xoa cánh tay mình.

"Là bị người khác mang đi, tôi vẫn luôn tìm cái người kia nhưng kẻ đó giống như đã biến mất, đến nay vẫn chưa tìm được." Ánh mắt Vệ Thập Mệnh trở nên hơi xa xôi, như là nhìn về nơi xa xăm nào đó.

Không phải là chuyện kinh dị gì, La Phù Nhược theo bản năng thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh. Vì thế cô nhìn xung quanh một chút: “Sếp, anh có cảm thấy nhiệt độ trong phòng đột nhiên hạ thấp rất nhiều không? Hơi lạnh... Lạnh không?”

Lá gan của La Phù Nhược rất lớn nhưng riêng chỉ sợ một vài thứ huyền học nào đó, đến cuối cùng cả giọng nói của cô đã có chút run rẩy.

Vệ Thập Mệnh nhíu mày, nhìn quanh phòng ngủ một lúc, anh quả thật cảm giác được nhiệt độ trong phòng giảm xuống không ít, nhưng đây là giữa mùa hè, điều hòa cũng không bật, nhiệt độ không có khả năng giảm xuống vô cớ như vậy.

Vệ Thập Mệnh vươn tay cẩn thận cảm thụ nhiệt độ biến hóa trong phòng, căn cứ vào thay đổi của nhiệt độ mà tìm kiếm nguyên nhân hạ nhiệt, thế mà đi một vòng xong anh kỳ quái phát hiện ra, nhiệt độ giảm đến từ vị trí ở góc tường, nhưng nơi đó lại không có gì cả.

Lúc này hai người đều không nhìn thấy trong góc phòng có một đứa bé đỏ hỏn đứng đó, chính là đứa bé chết vì nóng trong xe. Trên mặt đứa bé không có biểu cảm gì, ánh mắt như đang tìm kiếm thứ gì đó trong phòng, nó không để ý đến Vệ Thập Mệnh đang đứng ở trước mặt, Vệ Thập Mệnh cũng không cách nào chạm vào linh hồn của đứa trẻ.

"Sếp... Anh phát hiện ra cái gì sao?" La Phù Nhược bước từng bước nhỏ đi về phía trước nhưng rèm cửa trong phòng ngủ đột nhiên bị gió thổi tung lên, cô hét lên một tiếng, suýt chút nữa đã bỏ chạy vì sợ nhưng ngay sau đó, một cục lông xù màu trắng tinh rơi xuống giường rồi meo một tiếng với Vệ Thập Mệnh với vẻ đáng yêu.

La Phù Nhược: "Mèo???"

Mèo ta nhìn thoáng qua La Phù Nhược rồi lại tiếp tục meo meo với Vệ Thập Mệnh.

Vệ Thập Mệnh đỡ trán, anh thật sự không biết tại sao Hắc Tử lại chạy đến biệt thự này nên chỉ có thể lấy điện thoại ra gọi cho Trương Triệu.

Mèo ta ngược lại rất ngoan, nghe thấy Vệ Thập Mệnh gọi điện thoại cũng chỉ nhàn nhã vẫy đuôi, thỉnh thoảng liếʍ liếʍ móng vuốt của mình, khăn quàng màu xanh biển trên cổ nhìn qua trông lộng lẫy tinh xảo.

La Phù Nhược lập tức bỏ chuyện huyền học ra sau đầu, ánh mắt sáng lên: "Sếp để em ôm con mèo này đi cho, miễn cho nó phá hỏng hiện trường."

Vệ Thập Mệnh ngược lại rất tùy ý nói: "Tùy em."

La Phù Nhược nghe vậy lập tức tiến lên vài bước, muốn ôm lấy con mèo đang ngồi trên giường nhưng mèo ta lại lạch bạch nhảy xuống ngồi xổm trên mặt đất. Mèo ta dường như bất mãn meo một tiếng với Vệ Thập Mệnh, còn với La Phù Nhược thì nhắm mắt làm như không thấy.

La Phù Nhược cũng không nản lòng, cô lục lọi trong túi xách của mình, mèo ta tò mò nghiêng đầu trộm nhìn qua, La Phù Nhược moi móc nửa ngày cũng không tìm được thứ mình muốn tìm liền đem túi xách đặt ở trên giường tiếp tục lục lọi.

Mèo ta ngồi xổm một lúc rồi tò mò tiến lại gần, tựa như muốn biết La Phù Nhược đang tìm cái gì, nó đi hai vòng trên thảm, cuối cùng nhẹ nhàng nhảy lên giường, sau đó hai chân đặt ở bên cạnh túi xách mở rộng của La Phù Nhược, thò cái đầu lông lá nhìn vào trong túi.

Trong mắt La Phù Nhược xẹt qua một tia gian xảo, cô nhanh chóng bắt được con mèo đang thò đầu nhìn vào trong túi: "Bắt được rồi!"

Mèo "..." Xem ra mở linh trí cũng không hoàn toàn là chuyện tốt gì, vẫn không khống chế được lòng hiếu kỳ của mình.

Ngu Thất - cũng bị cái túi thu hút: "..."

Vệ Thập Mệnh ho nhẹ một tiếng, làm bộ lơ đãng dời ánh mắt khỏi túi xách của La Phù Nhược.

La Phù Nhược vừa cọ cọ mặt mình vào cái mặt đang mất hứng của con mèo lông xù vừa cảm thán: "Quả nhiên là lòng hiếu kỳ hại chết mèo nha!"

"Meo meo!" Mèo ta mất hứng dùng miếng đệm thịt của mình đẩy mặt La Phù Nhược ra nhưng cũng vô ích.

Thành công bắt được mèo nhưng La Phù Nhược cũng vui vẻ không được mấy giây, cô đột nhiên cảm giác được không khí xung quanh càng lúc càng lạnh, tựa như có vật thể nhiệt độ thấp nào đó đứng ở bên cạnh mình, La Phù Nhược lập tức cứng đờ người.

Con mèo trong ngực nhân cơ hội này nhảy ra khỏi vòng tay La Phù Nhược, cô a một tiếng, cúi người muốn kéo lại nhưng mèo ta lại linh hoạt tránh đi.

Con mèo đáp xuống tấm thảm đi loanh quanh hai lần, sau đó lại ngồi xổm trên tấm thảm, thậm chí còn nhìn xung quanh Vệ Thập Mệnh và La Phù Nhược, rồi nhìn vào khu vực trống trải một lúc, sau đó nó đột nhiên cong người vươn vai ngồi xuống rồi dùng hai chân trước bắt đầu cào tấm thảm.

Vệ Thập Mệnh và La Phù Nhược: "..."

Vệ Thập Mệnh đang muốn ngăn con mèo phá hoại hiện trường lại nhưng ánh mắt lơ đãng lướt qua tấm thảm mà mèo đang cào liền phát hiện có hơi khác thường. Anh đưa tay sờ sờ thảm, lúc này mới phát hiện thảm trong phòng ngủ của Lương Tân Chi là thảm hai lớp. Một lớp chống ẩm, một lớp dệt kim mềm mại, giữa hai lớp được dán lại với nhau nhưng sau khi mèo vừa mới cào qua thì hai lớp có hơi tách ra.

La Phù Nhược cũng ngồi xổm xuống kiểm tra tấm thảm một chút: "Thảm hai lớp, lúc đưa đến tiệm giặt ủi giặt rửa sẽ tiến hành tách ra xử lý, có điều sau khi xử lý xong thì tiệm giặt ủi sẽ phụ trách đem hai lớp tiến hành dán sơ lại để phòng ngừa thảm vểnh lên, nhưng cũng không phải dính lại hoàn toàn nên có thể sử dụng nhiều lần."

Vệ Thập Mệnh vươn ngón tay ra, tìm được chỗ dính của hai lớp, sau đó nhẹ nhàng kéo ra và tìm được một tấm danh thϊếp đã bị giặt có hơi nhăn nhúm.

Danh thϊếp đã có hơi vỡ nát, sau khi cẩn thận tách ra có thể miễn cưỡng thấy rõ chữ trên đó. Phía trên là một cái tên cùng một dãy số điện thoại, trên cùng còn có một hàng hẳn là tên đơn vị, chỉ là đã bị giặt gần như là nhìn không ra nữa.

Số điện thoại mờ đi một chữ số, Vệ Thập Mệnh thử ba lần rốt cục cũng tìm đúng người.

"Xin chào, tôi là Lưu Trúc."

Giọng nói bên kia điện thoại rất nho nhã, Vệ Thập Mệnh nhướng mày, cách nghe máy như vậy hẳn là xuất phát từ thói quen nghề nghiệp nào đó. Anh cân nhắc một chút rồi bình tĩnh mở miệng. "Xin chào, tôi là Vệ Thập Mệnh."

Phía bên kia điện thoại lập tức yên ắng một lúc nhưng lại không cúp điện thoại. Vệ Thập Mệnh dùng giọng bình tĩnh tiếp tục nói: "Xem ra anh đã biết tin Lương Tân Chi chết rồi."