Chương 13

Khóe mắt Ngu Thất nhìn thấy điện thoại trong tay Vệ Thập Mệnh thì cơn buồn ngủ lập tức biến mất, thậm chí ngay cả cơn ác mộng vừa rồi cũng vứt ra sau đầu, đôi mắt cậu đảo quanh, lẳng lặng chờ đợi.

Một giờ khuya, cả biệt thự đều yên tĩnh không tiếng động, ánh trăng chiếu xuống cửa sổ sát đất trong phòng khách, thỉnh thoảng có bóng cây lay động, quấy nhiễu hồ nước màu bạc rực rỡ.

Một tiếng ào nhỏ nhẹ vang lên, cá nhỏ trong bể trồi lên mặt nước, vẫy đuôi biến thành hình dạng người cá, lặng lẽ bò ra ngoài bể sau đó tung người nhảy lên, lạch bạch một tiếng, hạ cánh hoàn mỹ.

Trong căn phòng yên tĩnh khiến âm thanh này vô cùng đột ngột, Ngu Thất sợ tới mức ưỡn đuôi đứng yên tại chỗ, chống lỗ tai nghe một lát, xác định không làm Vệ Thập Mệnh tỉnh lại mới thả lỏng thân thể nhỏ bé, lạch bạch ngã xuống sàn nhà.

Nhìn vị trí phòng ngủ, bởi vì trong nhà chỉ có một mình Vệ Thập Mệnh nên anh cũng không đóng cửa phòng ngủ lại, điều này rất thuận tiện cho Ngu Thất chuẩn bị lén đến dùng điện thoại.

Người cá nhỏ giống như một con sâu lông, nhẹ nhàng di chuyển trên mặt đất, tốn hết một phần sức lực rốt cục cũng đến được cửa phòng ngủ của Vệ Thập Mệnh, cậu vịn khung cửa thò đầu vào dò bên trong, xác định Vệ Thập Mệnh quả thật đã ngủ say rồi lúc này mới to gan lặng lẽ bò vào.

Điện thoại di động của Vệ Thập Mệnh ở trên tủ đầu giường, Ngu Thất không dám trực tiếp nhảy lên, sợ tiếng động làm anh tỉnh giấc nên người cá nhỏ nhanh nhẹn trèo lên ngăn kéo, leo lên tủ đầu giường như leo núi và cuối cùng cũng sờ được vào chiếc điện thoại.

Duỗi ngón tay út nhẹ nhàng chạm màn hình một cái nhưng màn hình không sáng, sau khi mò quanh điện thoại một vòng thì Ngu Thất tìm được nút nguồn, cậu ấn nhẹ một cái, màn hình lập tức sáng lên.

Ngu Thất vội vàng di chuyển, bịt tai chắn giữa Vệ Thập Mệnh và điện thoại hòng dùng thân thể nhỏ bé của mình để che đi ánh sáng màn hình.

Sau khi tìm được một vị trí tốt, Ngu Thất cúi đầu nhìn màn hình, chỉ thấy trên đó hiển thị: Vui lòng sử dụng vân tay để mở khóa hoặc nhập mật khẩu.

Ngu Thất (╯^╰) Trên TV rõ ràng không có diễn như thế!

Người cá nhỏ xoay quanh điện thoại thêm hai lần, cuối cùng cậu hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn bàn tay của Vệ Thập Mệnh đang ngủ ngon lành trên giường. Sau đó cậu không chút do dự nhấc điện thoại lên, lặng lẽ trèo xuống tủ đầu giường tiến về phía giường lần nữa.

Nửa tiếng sau, Ngu Thất khiêng điện thoại di động đứng ở một góc giường, cẩn thận nhón đuôi quan sát Vệ Thập Mệnh một lát, lúc này mới chầm chậm vòng qua chăn bông phập phồng, tìm một chỗ cách bàn tay Vệ Thập Mệnh gần nhất, sau đó lặng lẽ leo lên núi chăn, mỗi một bước đi đều vô cùng cẩn thận.

Vệ Thập Mệnh đang ngủ hơi nhíu mày, Ngu Thất hoảng sợ đứng im tại chỗ, không nhúc nhích. Cũng may có thể là do ban ngày quá mệt mỏi nên anh cũng không tỉnh giấc thật, hô hấp nhanh chóng ổn định lại.

Ôm trái tim nhỏ nhắn đang đập thình thịch, Ngu Thất đến bên tay Vệ Thập Mệnh, sau đó nhẹ nhàng nhét điện thoại di động vào lòng bàn tay anh rồi điều chỉnh vị trí, ấn nút.

Tiếng mở khóa nhẹ nhàng vang lên, Ngu Thất lập tức mừng rỡ không thôi nhưng ngay lúc này Vệ Thập Mệnh lại xoay người, cậu vội vàng giơ điện thoại lên lộn một vòng để tránh, tuy rằng cuối cùng cái đuôi vẫn bị đè lại nhưng chăn bông mềm mại làm cậu rút đuôi ra rất nhanh, đồng thời theo ga giường trượt xuống, vững vàng rơi xuống đất, động tác lưu loát, tương đối hoàn mỹ.

Người cá nhỏ giơ điện thoại di động hì hục bò ra khỏi phòng ngủ, bò một đường đến một căn phòng khác cách rất xa, cậu vểnh đuôi đóng cửa lại, lúc này mới thở phào một hơi, thậm chí trong lúc đó cậu còn cẩn thận chạm màn hình tránh cho màn hình tối đi.

Điện thoại di động chờ đợi đã lâu rốt cuộc cũng nằm trong tay, Ngu Thất vui vẻ xoay xoay cái đuôi. Đặt điện thoại trên sàn nhà phẳng phiu, cậu nhập số điện thoại mình nhìn thấy trên TV trước đó rồi nhấn nút gọi, hai tay cậu chống trên mặt đất, trang nghiêm nằm bên cạnh điện thoại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.

Sau vài tiếng bíp dài thì điện thoại được kết nối, giọng nói ở đầu dây bên kia hơi ngái ngủ và nghi hoặc, hiển nhiên là anh ta không ngờ lại có người gọi đến muộn như vậy. Tuy nhiên, anh ta vẫn nói như bản năng: "Xin chào, bộ phận chăm sóc khách hàng của Thiên Lại Chi Âm đang ở đây để phục vụ bạn mỗi ngày, xin hỏi quý khách cần gì ạ?"

Ngu Thất hít một hơi thật sâu: "Tôi muốn đặt mua một bộ thiết bị và dùng thử miễn phí trong một tháng."

Đầu dây bên kia im lặng hai giây rồi nói với giọng lễ phép và vui vẻ: "Được ạ, xin vui lòng cho tôi biết địa chỉ và thông tin của bạn nhé."

"Tòa nhà V31, Thanh Mộng Tinh Hà, khu trung tâm An Đô, Ngu Thất...".

"Được ạ, lát nữa sẽ có một mẫu đơn điện tử gửi đến điện thoại di động của bạn, xin vui lòng điền vào một cách cẩn thận, nếu có yêu cầu khác thì có thể giải thích trong phần ghi chú."

Hai bên trò chuyện một lát rồi sau đó kết thúc cuộc gọi bằng giọng nói ngọt ngào của nhân viên chăm sóc khách hàng, Ngu Thất đợi một lúc, quả nhiên nhận được một tờ đơn điện tử, cậu mở ra xem qua, hẳn là thông tin chi tiết khi nhận hàng. Ngu Thất thuần thục điền xong sau đó gửi trở lại, đương nhiên số chứng minh thư gì đó hoàn toàn là điền đại vào, hơn nữa cậu còn cố ý ghi chú thời gian nhận hàng là vào ngày An Nhược Tố mở phiên tòa.

Xóa tin nhắn và nhật ký cuộc gọi, Ngu Thất vác điện thoại di động trở về phòng ngủ của Vệ Thập Mệnh, lặng lẽ đặt điện thoại di động trở lại trên tủ đầu giường, thậm chí còn cẩn thận dùng đuôi của mình lau sạch màn hình điện thoại, phòng ngừa vân tay lưu lại trên đó, dù sao trên TV cũng đều diễn như thế.

Nhưng Ngu Thất hiển nhiên là quá đa nghi rồi, sẽ không ai cảm thấy dấu vết nhỏ kia là vân tay của người khác để lại đâu.

Cong người bò ra khỏi phòng Vệ Thập Mệnh, tõm một tiếng trở lại hồ cá, Ngu Thất tùy ý để bản thân chìm dần xuống, gương mặt bánh bao bắt đầu tưởng tượng ra cảnh kiếm được một số tiền lớn, sau đó phun ra một bong bóng khí rồi ngủ say, trước khi ngủ cậu còn lặng lẽ ghi thêm một khoản tiền điện thoại trong sổ sách kế toán của mình.