Chương 12

Vệ Thập Mệnh vốn định đem mèo về nhà chung nhưng vừa xoay người thì thấy con mèo đã chạy ra ngoài bằng cửa sổ, thậm chí nó không đợi Vệ Thập Mệnh đuổi theo mà phóng đi rất nhanh. Nhìn theo hướng con mèo vừa đi, Vệ Thập Mệnh lấy điện thoại ra, tìm được số chủ mèo rồi bấm gọi.

"Trương Triệu, mèo nhà cậu đang ở gần biệt thự Thanh Phủ này."

"Cái gì? Tôi tới liền!" Chủ con mèo lòng như lửa đốt cúp điện thoại, chạy thẳng đến khu biệt thự. Sau đó anh ta tìm xung quanh cả buổi chiều, thậm chí suýt chút nữa báo cả cảnh sát vẫn không thể tìm được con boss nhà mình. Mãi cho đến nửa đêm anh ta nản lòng trở về nhà, về bước đến cửa liền nhìn thấy con mèo nhà mình ngồi xổm trước cửa với vẻ mặt mất kiên nhẫn, nó lạnh lùng meo một tiếng như đang chất vấn anh ta tại sao lại về muộn như vậy.

Trương Triệu: "..."

Trương Triệu mừng xém khóc tiến lên ôm lấy mèo chuẩn bị hít một hơi, kết quả bị mèo ta nhấc móng vuốt lên ngăn mặt mình lại, ghét bỏ meo một tiếng.

Trương Triệu không để ý mèo chê mình, cố chấp sáp tới hít một hơi, sau khi mãn nguyện hít mèo xong anh ta có hơi khó hiểu nhìn chiếc khăn tam giác màu xanh nước xuất hiện trên cổ con mèo, định đưa tay kiểm tra thì lập tức bị mèo ta quào một cái, tuy rằng không có vết trầy xước nhưng biểu hiện từ chối vô cùng rõ ràng, Trương Triệu đành phải tạm thời bỏ suy nghĩ kiểm tra chiếc khăn cổ rồi đem mèo vào nhà.

Vào nhà bật đèn lên, Trương Triệu giơ mèo lên nhìn lại, anh ta luôn cảm thấy mèo nhà mình có hơi khác thường, một cái khăn cổ nhỏ vậy mà làm cho mèo của mình có thêm vài phần tri thức, thoạt nhìn như nó đã khác đi vậy.

Trương Triệu còn đang nghiên cứu con mèo của mình thì trong biệt thự cách đó không xa, Ngu Thất cũng nghênh đón Vệ Thập Mệnh về nhà.

Như thường lệ, Vệ Thập Mệnh tuy mở cửa nhưng không trực tiếp vào nhà mà đứng ở ngoài hút thuốc ở, thân ảnh cao lớn lấp đầy cả khung cửa, anh còn chưa bật đèn nhưng Ngu Thất đã dựa vào năng lực nhìn đêm tốt của mình thấy rõ được sắc mặt của anh.

Dường như bóng tối có thể che đi tâm tình của anh, trên mặt anh vẫn như thường ngày, không có biểu cảm gì nhiều. Mệt mỏi xen lẫn chút tùy tiện, giống như một con báo đang ngủ gật, nếu bị quấy rầy thì chém gϊếŧ hay thờ ơ không thèm liếc nhìn còn tùy vào tâm trạng của nó.

Ngu Thất trong bể cá phủi hai cái vây, cảm thấy nhân loại thật sự là một loại sinh vật thần kỳ, bọn họ có thể giống như Lương Tân Chi, yếu ớt bị hù đến chết, lại cũng có thể giống như Vệ Thập Mệnh, chỉ lười biếng dựa vào khung cửa là có thể khiến anh có được cảm giác nguy hiểm, chú cá nhỏ màu vàng híp mắt, đong đưa đuôi nhàn nhã bơi lội.

Vẫn như cũ ở ngoài cửa dập tắt khói xong Vệ Thập Mệnh mới bước vào nhà, thời gian lúc này đã hơn mười giờ tối, anh trực tiếp thay quần áo, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Ngu Thất trong bể cá thấy vậy liền hóa thành hình dạng người cá nằm sấp ở thành bể, cậu thò đầu nhỏ nhìn về phía phòng tắm, nghiêng tai lắng nghe, sau khi xác định nghe được tiếng nước chảy của vòi hoa sen rồi lúc này mới nhảy lên hướng thẳng tới chỗ điện thoại mà vừa rồi Vệ Thập Mệnh tiện tay đặt trên bàn trà. Rơi xuống sàn nhà, Ngu Thất vểnh đuôi vẫy đi những giọt nước không tồn tại, sau đó cong người bò đến bên cạnh bàn trà, cái đuôi bật ra, cậu lạch bạch đáp xuống bàn trà.

Ngu Thất vươn tay về phía chiếc điện thoại di động với đôi mắt sáng ngời, điện thoại trên bàn trà giống như đã biến thành một xấp tiền trần trụi, kết quả móng vuốt mập mạp vừa mới đυ.ng điện thoại một cái thì màn hình đột nhiên sáng lên kèm theo đó là tiếng chuông điện thoại vang lên, Ngu Thất giống như bị bom nổ, trong nháy mắt ngã xuống bàn trà.

Gần như là giây sau, Ngu Thất vội cong người bò đến bên cạnh bể cá, sau đó lập tức nhảy mạnh vào, thậm chí là vì dùng sức quá mạnh mà đυ.ng ầm vào vách bể bên trong, Ngu Thất sợ tới mức vội vàng dùng vây phủi phủi vách bể, xác định bể cá không bị mình đập nát mới thở một ra hơi, sau đó cửa phòng tắm lập tức mở ra, Ngu Thất đong đưa đuôi, chuyển hướng về phía phòng tắm, sau đó theo bản năng phun ra bong bóng.

Vệ Thập Mệnh chỉ quấn một cái khăn tắm bên hông, dáng người anh hoàn mỹ như lúc thần linh sáng tạo ra anh thì mỗi một tấc đều phải trải qua đo lường tỉ mỉ, trên người Vệ Thập Mệnh còn dính nước, giọt nước theo di chuyển của anh lưu loát trượt xuống theo cơ bắp rồi biến mất nơi khăn tắm, hai chân dài khiến anh chỉ bước vài bước là đến bàn trà cầm điện thoại lên một cách dễ dàng.

Ngu Thất trừng muốn lồi con mắt ra ngoài, cậu khẽ hừ một tiếng, xòe đuôi bơi tới trong góc bể để né cái mông Vệ Thập Mệnh đang đối diện với bể cá. Ngu Thất ưỡn ngực nhỏ của mình, tỏ vẻ hình dạng người trong trạng thái trưởng thành của mình cũng là hoàn mỹ, cá nhỏ bơi vào trong góc bới cát, thậm chí còn không thèm nghe lén nội dung cuộc điện thoại.

Cuộc gọi cũng không kéo dài quá lâu, Vệ Thập Mệnh cúp máy rất nhanh, anh phân phó người ở đầu dây bên kia gửi tài liệu qua rồi nhanh chóng quay lại phòng tắm, cơ mà lúc này Ngu Thất không dám nhảy ra sờ điện thoại di động nữa.

Quả nhiên chỉ trong vài phút, Vệ Thập Mệnh đã tắm rửa xong, anh thay áo ngủ rồi cầm điện thoại đi vào phòng sách. Vừa vào chính là hai tiếng, chờ đại thám tử Vệ đi ra thì cá trong bể đã nằm xuống ngủ rồi. Vệ Thập Mệnh hết hồn, còn tưởng rằng cá sinh bệnh, vội vàng đến gần bể cá.

Kết quả, cá trong bể dường như bị tiếng bước chân đánh thức, trong nháy mắt nó bơi lên, thậm chí còn xông về nơi phát ra âm thanh với khí thế hùng hổ, kết quả dĩ nhiên là đυ.ng vào kính thủy tinh, nhìn qua thì lực đạo cũng không nhỏ.

Vệ Thập Mệnh theo phản xạ cảm thấy đau trán, cá hình như cũng có chút đau, nó xoay vài vòng tại chỗ rồi mới bơi vào trong góc bể hàng ngày.

Sau khi thấy cá không có vấn đề gì thì Vệ Thập Mệnh mới trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.