Chương 50: Không còn gì cả (2)

Sau khi bọn họ rời khỏi, Thẩm Quân Trạch mang theo cả người hàn khí về biệt thự Thẩm gia.

Anh mới mở cửa xuống xe, liền nghe thấy âm thanh chơi đùa tầm hoan tác nhạc bên trong.

"Thiếu gia, ngài đã trở về." Quản gia đi lên trước, thận trọng nói.

Đối mặt với Thẩm Quân Trạch, quản gia luôn e ngại, không chỉ bởi vì thủ đoạn của anh, mà còn vì lòng dạ của anh.

"Bọn họ đâu?" Anh hỏi một cách u ám.

Vừa nghĩ tới công ty xuất hiện nhiều sơ hở như vậy, lửa giận của Thẩm Quân Trạch lập tức dâng lên cao. Sắp mất hết tất cả rồi mà những người này còn có tâm trạng ở đây chơi bời!

Đầu anh đau dữ dội, sau khi nhận được câu trả lời mình muốn biết thì bước nhanh về phía bên cạnh bể bơi.

Chỉ thấy một người đàn ông đang nở một nụ cười ấm áp trên môi, mặc dù đã năm mươi tuổi nhưng vì bảo dưỡng rất tốt nên thoạt nhìn cũng chỉ như hơn bốn mươi tuổi, quấn một cái khăn tắm màu trắng trên người, trong ngực là vợ của ông ta Lưu Duyệt.

Một bên là một người đàn ông trẻ tuổi có mấy phần giống ông ta, đương nhiên là em trai của ông ta, Thẩm Quân Đình.

Giờ phút này người một nhà vui vẻ hòa thuận, ngược lại anh giống như là một người ngoài vậy, trong ánh mắt Thẩm Quân Trạch tràn đầy lạnh lẽo, đi qua.

"Lần này tôi tới chỉ vì một chuyện, toàn bộ cổ phần trong tay các người đều bán thật sao?" Thẩm Quân Trạch lạnh như băng nói, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Quân Đình vô cùng lạnh lẽo.

"Không có quy củ! Về nhà chính là vì chất vấn?" Ông ta cực kỳ không thích đứa con trai này, công ty không phải của ông ta, hôn nhân cũng bị bị áp đặt sắp xếp, vừa nhìn thấy gương mặt quá giống người phụ nữ kia của anh, ông ta liền nổi giận.

"Đúng hay không?"

"Quân Trạch, cậu tỉnh táo lại đi, kỳ thật chuyện này cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi, dù sao công ty hiện tại đã miệng cọp gan thỏ, cho nên sớm bán cổ phần đi, hạng mục bên kia tôi đã hỏi thăm rồi, quả thực rất có vấn đề." Trong ánh mắt mẹ kế tràn ngập ý cười đắc ý, giọng điệu lại vô cùng mềm mại, tựa ở trong ngực người đàn ông.

Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía Thẩm Quân Trạch lại càng không hiền lành gì: "Lăn, uổng công các người một lòng muốn giúp nó, cái loại lang tâm cẩu phế này lại không biết ơn chút nào!"

Thẩm Quân Trạch không giải thích cái gì, nở nụ cười châm chọc, quay người rời đi.

Ban đêm, anh tăng ca ở công ty, vẻ mặt trợ lý Đường Cảnh sốt ruột, mặc dù đã được chứng kiến bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng chuyện lần này quả thật quá khó giải quyết.

Trợ lý đặc biệt trước đó đã được thay thế, Thẩm Quân Trạch châm một điếu thuốc nhưng cũng không hút, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế, nhìn người đến người đi trên đường bên ngoài, nghĩ đến một câu "cảnh còn người mất".

Cô gái từng nghĩ dù bất cứ chuyện gì xảy ra vẫn ở bên cạnh mình, thì giờ đây không còn nhớ tới mình nữa, có chăng chỉ còn lại ánh mắt nhìn như người xa lạ.

Mà cộng tác kiêm trợ lý của mình cũng thay đổi, đổi thành Đường Cảnh, trợ lý của anh đã ra đi trong một trận tại nạn giao thông. . .

Hiện tại anh trở thành một người cô đơn.

"Cậu đi xuống chuẩn bị mở cuộc họp cổ đông đi." Giọng nói anh khàn khàn.

Anh muốn biết rốt cuộc người kia có mục đích gì.

"Nhân tiện chuẩn bị luôn chứng cứ trốn thuế của tập đoàn Hoắc thị mấy năm nay, còn có hạng mục kia có thể khởi động." Đáy mắt người đàn ông tràn ngập mệt mỏi.

Đường Cảnh do dự một chút, lập tức đi làm.

Qua một giờ "Thẩm tổng, cuộc họp cổ đông đã xác định vào sáng thứ hai."

"Ừm. Cậu về nghỉ ngơi đi."

"Bên kia không cố gắng thêm một chút nữa sao?" Đường Cảnh hỏi.

Đợi một lúc, cũng không thấy Thẩm Quân Trạch nói chuyện, Đường cảnh bất đắc dĩ rời đi.

Cố gắng? Cố gắng thế nào? Từ sau khi anh làm tổn thương Tô Uyển hết lần này đến lần khác thì đã định trước là sẽ có kết cục này rồi, nhưng mà công ty lớn mạnh của anh sẽ giao vào trong tay Uyển Uyển, chuyện đó làm anh vui mừng.