Chương 49: Không còn gì cả (1)



Hướng Cửu Kiêu ngồi ở trong xe, thoáng nhìn vị trí nhà trọ của Tô Uyển, trong ánh mắt tràn ngập tàn nhẫn, An Dật Thần bên cạnh sợ run cả người, có chút đồng tình với những người tìm đường chết người kia.

"Cửu, định xử lý như thế nào?" Anh ta cười xinh đẹp, trong con ngươi mang theo vô hạn ngoan lệ.

"Không vội, trước tiên xử lý chuyện của Thẩm Quân Trạch đã." Hướng Cửu Kiêu nhìn về phía người đang cười như yêu nghiệt, xích lại gần: "Cháu trai?"

Vẻ mặt An Dật Thần ngơ ngác nhìn hắn, không biết hắn có ý gì.

"Ngoan, tôi cũng không muốn nhiều thêm một đứa cháu như em, nếu em ở trên giường gọi tôi là chú nhỏ thì tôi... cũng không có ý kiến." Hắn nâng cằm An Dật Thần lên, hơi thở nóng bỏng như có như không phun lên bên mặt anh ta.

Gương mặt anh ta lập tức hoàn toàn đỏ lên, đầu nghiêng qua một bên, cánh môi lại vô tình cọ lên cằm hắn.

Hướng Cửu Kiêu nhìn anh ta chăm chú, giọng nói khàn khàn: "Cố ý à?"

Sau một nụ hôn triền miên, An Dật Thần đàng hoàng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cánh môi sưng đỏ, đầu cúi thấp chơi điện thoại.

Rất nhanh đã đến biệt thự.

Hai người đi thẳng một đường tới, Thẩm Quân Trạch nhìn Hướng Cửu Kiêu một cái, thản nhiên nói: "Chào chú nhỏ."

Đối mặt với vẻ khiêm tốn của anh, Hướng Cửu Kiêu chỉ cười, nhưng trong mắt không hề có chút ý cười, ngược lại xuất hiện tia khát máu.

An Dật Thần cũng không có hảo cảm gì khi đối mặt với người này, trước khi Tô Uyển ly hôn, còn có tình huống gần đây nhất, mặc dù anh ta không biết rõ lắm, nhưng nhìn tinh thần với tình trạng của Tô Tiểu Uyển hôm nay là biết vô cùng không tốt!

Anh ta trực tiếp ngồi xuống, hai chân vắt chéo nhau, bưng chén trà trên bàn lên ung dung chậm rãi uống.

Hướng Cửu Kiêu không lên tiếng, ngồi đánh giá Thẩm Quân Trạch.

Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên đóng băng.

"Tô Uyển sẽ rời đi, tôi cam đoan cậu mãi mãi cũng không gặp được nó." Hướng Cửu Kiêu nói thẳng.

Thẩm Quân Trạch sửng sốt một chút, bóp chặt cái chén trong tay, giọng nói lại tỉnh táo: "Thật sao?"

"Bị cậu làm tổn thương hết lần này đến lần khác, tôi cảm thấy cho dù là người bình thường đều sẽ chọn rời đi, dù sao còn có một lựa chọn tốt hơn không phải sao?"

Không nhắc tới chuyện đó Thẩm Quân Trạch còn có thể giữ vững tỉnh táo, vừa nhắc tới cái người chiếm lấy Tô Uyển ba năm này, nói không chừng trước đó bọn họ đã có bao nhiêu ngọt ngào, bao nhiêu hồi ức, điều ấy làm Thẩm Quân Trạch ăn dấm, phát cuồng!

Ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía An Dật Thần đang uống trà ở một bên.

An Dật Thần cũng không sợ anh, người có thể khiến cho anh ta sợ, chỉ có một người duy nhất là Hướng Cửu Kiêu, những người còn lại thì cứ cho là Thiên Vương lão tử tới cũng vô dụng.

"Anh chính là ... Chồng Tô Uyển" Anh do dự một chút, giọng điệu khẳng định.

"Ừm." An Dật Thần thổi chén nước, không hề cho anh nửa ánh mắt, nói qua loa ứng phó.

Thẩm Quân Trạch nhận được câu trả lời chắc chắn xong, trong nháy mắt hiện tại anh chỉ muốn gϊếŧ chết An Dật Thần, chỉ cần anh ta chết thì Tô Uyển sẽ chỉ là của một mình anh, hoàn hoàn chỉnh chỉnh. . .

"Anh cũng thật là tự phụ, đừng quên nơi này chính là địa bàn của Thẩm gia." Tốt xấu gì Thẩm Quân Trạch vẫn còn một tia lý trí.

"A." Hướng Cửu Kiêu cười nhạo: " Việc buôn bán của Thẩm tiên sinh ở nước ngoài có vẻ như có chút vấn đề nhỏ."

Nhìn chằm chằm nụ cười sâu xa của hắn, Thẩm Quân Trạch lập tức trở nên cảnh giác: "Là chú động tay động chân?"

"Tôi chỉ muốn nói cho Thẩm tiên sinh biết, mặc dù Thẩm gia đã rất tốt, nhưng nếu so với một số người bên trên, vẫn nên đừng phách lối quá mức." Hướng Cửu Kiêu nhìn anh, cười lấy một tập tài liệu ra.

"Những cái này là quyền sở hữu ba mươi phần trăm cổ phần tập đoàn Thẩm thị." Hướng Cửu Kiêu chậm rãi nói cứ như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh.

"A ~ đúng rồi, sao tôi lại quên mất chứ, chỗ tôi còn có mười phần trăm nữa, vừa vặn để cho cô dâu của tôi chơi đùa, cũng không biết chút cổ phần đó có thể lọt vào mắt của cô ấy không." Giọng nói của An Dật Thần cố ý ôn hoà chậm rãi.

Đương nhiên chuyện cổ phần anh ta nói cũng là thật.

Tốt xấu gì Tiểu Uyển Uyển cũng phải gọi mình một tiếng thím không phải sao?

"Vậy thôi Thẩm tiên sinh, chúc anh may mắn." Nói xong, An Dật Thần liền đứng dậy chuẩn bị rời đi với Hướng Cửu Kiêu.