Chương 48. Chồng trên danh nghĩa

Khuôn mặt nhỏ tròn trịa hơi giống trẻ con của Cố Ninh lập tức tức giận đỏ lên: "Vậy còn tốt hơn là có người cố tình dán lên, cởi hết ra còn bị ném ra ngoài, cô thấy có đúng không Hoắc tiểu thư?"

Họng súng chỉ về phía Hoắc Sơ Ngưng đang ở một bên xem trò vui, trên mặt cô ta lập tức hiện lên một tia không vui, trong con ngươi tràn ngập là tia hung ác cùng không cam lòng.

Người tới đây đều không phú thì quý, tiềng ồn ào bên này đã ảnh hưởng đến khách khứa, nhìn thấy ánh mắt như đang bát quái xem kịch vui của bọn họ, Hoắc Sơ Ngưng cực kỳ hận đứa em họ ngu ngốc này.

Đương nhiên càng hận Tô Uyển hơn, lúc đầu cô ta ra vào Thẩm gia, vẫn luôn là Thẩm thiếu phu nhân trong dự định của mọi người, lại không ngờ tới nửa đường nhảy ra một Tô Uyển, cô ta lập tức trở thành trò cười trong vòng luẩn quẩn này.

Về sau, cô ta lợi dụng Sở Nhiên ép Tô Uyển rời đi, để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn còn phái người đuổi gϊếŧ, sau đó cũng không biết xảy ra chuyện gì, những phế vật kia đều không ra tay được, ngược lại nhìn Thẩm Quân Trạch suy sụp tinh thần, làm cho hận ý với Tô Uyển càng lên đến đỉnh điểm.

Lại năn nỉ tam đệ, phái người bán Tô Uyển đến chợ đen, chỉ cần hủy hoại được cô, thì dù cho Thẩm Quân Trạch có yêu Tô Uyển như thế nào cũng sẽ không cần cô ta (Tô Uyển), ngược lại còn có thể ghét bỏ cô ta bẩn!

Nhưng cô không nghĩ tới Tô Uyển lại may mắn như thế, người cô ta phái đi đều không ra tay được, còn thiếu chút bị bại lộ, sau đó thì không còn tin tức của Tô Uyển nữa, người này biến mất giống như là hoàn toàn chưa từng xuất hiện.

Không nghĩ tới lúc này mới qua bao lâu, cô ta lại trở lại, đã đi rồi vì sao lại còn trở về? Chỉ cần cô ta không trở lại thì sẽ không có ai chế nhạo cô ta (Hoắc Sơ Ngưng), Hoắc gia cũng sẽ không bị chế giễu, bị Thẩm Quân Trạch chèn ép ác như vậy!

Cố Ninh thấy Hoắc Sơ Ngưng không nói lời nào, châm chọc nói: "Làm sao? Đường đường là Nhị tiểu thư Hoắc gia lại dám làm không dám nhận?" Cô ấy vừa nghĩ tới bạn tốt của mình đã phải trải qua chuyện gì liền lập tức đau lòng.

Ở trong lòng mắng Thẩm Quân Trạch vô số lần, Uyển Uyển đối với anh ta như thế nào trong lòng của anh ta không đoán được hay sao? Vậy mà chỉ vì giấy hôn thú đã không phân biệt được trắng đen ngược đãi cô ấy, trong đó chắc chắn có hiểu lầm!

Tô Uyển liếc mắt nhìn qua rồi ngay lập tức cụp mắt xuống, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn, cô còn chưa kịp tìm những người này tính sổ, thế mà hiện tại đã chạy tới trước mặt cô nhảy nhót, thật thú vị.

Đối diện với ánh mắt dò xét của Hoắc Sơ Ngưng, trong ánh mắt Tô Uyển chỉ còn lại lạnh nhạt.

" Dù thế nào đi nữa chị tôi cũng là Nhị tiểu thư của Hoắc gia, một người bị đàn ông vứt bỏ thậm chí ngay cả cơm ăn cũng trở thành một vấn đề có tư cách gì so sánh với chị ấy?"

"Cút đi, Tề Nhu cô không mệt sao?" Cố Ninh móc lỗ tai, chỉ cảm thấy như là có con ruồi kêu ong ong ở bên tai: " Hoắc Sơ Ngưng đã cho cô cái gì tốt mà khiến cô phải lấy lòng cô ta thế?"

Đối mặt Cố Ninh nói móc, Tề Nhu lập tức không nói được gì.

Cô ta nhìn thấy sắc mặt chị họ mình không thay đổi gì, thế nhưng cô ta lại biết rõ chị ta tức giận.

Vừa nghĩ tới mục đích của mình, cô ta lại hung hăng trừng mắt với Tô Uyển.

Tô Uyển kéo tay Cố Ninh đi theo người phục vụ vào bên trong, lúc đi ngang qua bên cạnh Hoắc Sơ Ngưng thì dừng một chút: "Hoắc Sơ Ngưng, tôi chúc cô ngồi vững ở vị trí hiện tại của Hoắc gia."

Nhìn thấy nụ cười của cô, Hoắc Sơ Ngưng giật mình, con ngươi sáng ngời kia giống như nhìn thấu cô ta, cực kỳ giống Thẩm Quân Trạch…

"Uyển Uyển…" Cố Ninh lo lắng nhìn cô.

"Mình không sao, chuyện Tô gia mình sẽ từ từ giải quyết, cậu yên tâm, không nắm chắc mình sẽ không làm loạn." Tô Uyển cầm tay của cô ấy, sâu trong đáy lòng chảy qua một dòng nước ấm.

Sau khi hai người cơm nước xong, Tô Uyển đến nhà trọ mà Cố Ninh tìm cho mình, nhà trọ đã được dọn dẹp, ban công nhỏ có thể nhìn thấy phong cảnh phía ngoài, hoàn cảnh rất yên tĩnh, cũng không cách trung tâm thành phố quá xa.

Sau khi Cố Ninh đưa người đến, liền vội vàng nhận điện thoại rời đi.

Không lâu lắm, nhìn thấy dãy số trên màn hình điện thoại, Tô Uyển hơi kinh ngạc: " Alô? Chú nhỏ."

. . .

Hôm sau trời vừa sáng, Tô Uyển lái xe đi sân bay, nhìn thấy một người đàn ông có vẻ mặt ôn hòa mặc một bộ tây trang màu đen đi đến, đi theo bên cạnh là một người đàn ông có ngũ quan hơi phi giới tính.

Anh ta nháy mắt với Tô Uyển: "Tiểu Uyển Uyển, chúng ta lại gặp mặt rồi, có nhớ anh trai đây không?"

Nhìn qua ánh mắt như đang cười của chú nhỏ nhà mình, cô lập tức cảm thấy mát lạnh sau lưng, có chút đồng tình nhìn người nào đó đang cười vô cùng rạng rỡ.

Sau khi ba người ăn cơm trưa xong, chú nhỏ có chuyện nên rời đi với An Dật Thần.

Tô Uyển cũng có chuyện của mình muốn làm, người Hoắc gia đương nhiên một người cô cũng sẽ không buông tha, lại gọi điện cho trợ lý, sau khi xử lý hết mọi chuyện của công ty mới bắt đầu suy nghĩ, nên đáp trả như thế nào.