Chương 9: Lau súng cướp cò

Bạch Hiểu Nguyệt khó chịu cắn môi dưới, cô cũng không biết mình bị làm sao, lôi kéo quần áo trên người mình lung tung, cô thật khó chịu, nhiệt độ trong cơ thể khô nóng giống như thủy triều, mỗi lúc một mãnh liệt hơn, Bạch Hiểu Nguyệt không khống chế được mà phát ra một tiếng rêи ɾỉ nhẹ.

Vân Thiên Lâm hít sâu một hơi, ôm người lên xe, A Nham đã đợi sẵn trong xe, nhìn thấy lại là cô gái này, cảm khái thế giới này thật đúng là nhỏ bé.

“Đây là cái gì?”

“Thiếu gia, sáng nay ngài phân phó để tôi tra, toàn bộ tư liệu của vị Bạch tiểu thư này đều ở đây. Bây giờ…”

“Ừm… Nóng quá, tôi, tôi khát quá, tôi muốn uống nước.” Bạch Hiểu Nguyệt rất không an phận ôm cổ Vân Thiên Lâm, lại gần nhưng bị Vân Thiên Lâm tránh thoát.

Đây là lần đầu tiên A Nham nhìn thấy bộ dạng chật vật của thiếu gia, nhưng lại không dám cười ra tiếng.

“Về Phong Cư trước.” Vân Thiên Lâm cau mày nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé không an phận này, Bạch Hiểu Nguyệt bị bắt rất không vui, rêи ɾỉ vặn vẹo trên người hắn, không biết rằng động tác trong lúc vô ý này lại làm cho người nào đó càng khó chịu.

Dần dần, hơi thở của Vân Thiên Lâm cũng có chút bất ổn, Bạch Hiểu Nguyệt giống như con bạch tuộc treo trên người Vân Thiên Lâm, không ngừng nói khó chịu, cọ tới cọ lui trên người hắn.

Ôm thân thể mềm mại trong ngực, cho dù Vân Thiên Lâm có là Liễu Hạ Huệ thì cũng không thể bình tĩnh được.

Cuối cùng Bạch Hiểu Nguyệt tìm được cơ hội, Bạch Hiểu Nguyệt lại gần, ngậm lấy môi Vân Thiên Lâm. Cánh môi mềm mại mang theo chút hương thơm khiến Vân Thiên Lâm mất đi lý trí.

Hắn tiện tay kéo tấm chắn bên trong xe xuống, nhìn người trong ngực, hai mắt mê ly tràn đầy du͙© vọиɠ. Lần này là Vân Thiên Lâm chủ động hôn lên, đôi môi lạnh như băng chạm vào trong nháy mắt, Bạch Hiểu Nguyệt cảm giác đầu mình oành một cái nổ tung.

Khuôn mặt gần trong gang tấc, hoàn mỹ không tìm thấy nửa điểm tỳ vết, đôi môi hơi lạnh giống như người của hắn, lạnh như băng mà bá đạo. Chỉ hôn như vậy cũng gợi lên trong cơ thể Bạch Hiểu Nguyệt càng nhiều du͙© vọиɠ, cô, muốn có được càng nhiều hơn.

Hiểu Nguyệt không hề có quy tắc hùa theo, cũng không thỏa mãn với một nụ hôn như vậy, bàn tay nhỏ bé trắng trẻo dò xét ngực hắn, vuốt ve lung tung. Phương pháp vụng về này lại gợi lên du͙© vọиɠ bị đè nén trong cơ thể Vân Thiên Lâm.

Hai người hôn nhau say đắm, bàn tay to mang theo những vết chai mỏng thò vào trong quần áo, tự do di chuyển khiến Bạch Hiểu Nguyệt phát ra những tiếng ham muốn.

Thanh âm này mang theo vài phần nũng nịu, làm cho Vân Thiên Lâm càng không khống chế được mình.

Xe nhanh chóng dừng lại, Vân Thiên Lâm thu tay về, nhìn đôi môi hồng nhuận mà no đủ bị hắn hôn, rất hài lòng.

Bởi vì đột nhiên dừng lại, Bạch Hiểu Nguyệt cau mày, lại bắt đầu kêu lên, bám lấy người hắn không ngừng vặn vẹo, trong mắt tràn ngập hơi nước.

Vân Thiên Lâm ôm người xuống xe, đi thẳng vào phòng, dặn A Nham sáng mai nghỉ.

A Nham nhìn thiếu gia ôm cô gái vào Phong Cư cười cười, xem ra anh ta sắp có thiếu phu nhân rồi, thiếu gia cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, nếu phu nhân biết nhất định sẽ rất vui.

Vân Thiên Lâm ôm người trở về phòng ngủ, trên người mình cũng mồ hôi đầm đìa, ném người lên giường, hắn có chút phiền não cởϊ áσ khoác của mình, nhìn người nào đó không an phận trên giường, bất đắc dĩ thở dài.

“Tỉnh tỉnh!” Vân Thiên Lâm vừa mới tiến lại gần đã bị cô tóm lấy, Bạch Hiểu Nguyệt thật vất vả mới tìm được cứu tinh, sao có thể dễ dàng buông tay như vậy.

Cô sờ mó lung tung, đôi môi mềm mại rơi vào vành tai của hắn, cả người Vân Thiên Lâm tê dại, Bạch Hiểu Nguyệt rất không an phận hôn trên cổ hắn từng chút một rồi lại lan đến ngực, xé rách áo sơ mi của hắn rồi dán cả người lên.

Nhìn người con gái mơ mơ màng màng trong lòng, ánh mắt như ưng của hắn hơi nheo lại, một tay chế trụ đầu của cô rồi hôn xuống.

Hai người quấn lấy nhau, tia lửa bắn ra bốn phía, Bạch Hiểu Nguyệt thỉnh thoảng bộc phát ra cuồng nhiệt, vô cùng kịch liệt.

“Giúp tôi!” Bạch Hiểu Nguyệt bất lực cầm lấy quần áo của hắn, bộ dạng đáng thương làm cho người ta đau lòng.

“Nhìn cho rõ tôi là ai.” Bạch Hiểu Nguyệt gật gật đầu, cô đương nhiên nhớ rõ khuôn mặt này, nếu như nhất định phải như vậy, cô tình nguyện lựa chọn người trước mắt này.

Vân Thiên Lâm ôm ngang người lên, cất bước, chẳng biết vì sao, Bạch Hiểu Nguyệt vậy mà có chút thiện cảm với cái người mới chỉ gặp mặt hai lần này, thậm chí còn không chán ghét hắn đυ.ng chạm vào mình.

Vòng tay của hắn rất ấm áp, khiến cô cảm thấy yên tâm. Giờ phút này nhìn cửa phòng tắm không khóa, ý thức của Bạch Hiểu Nguyệt dần dần trở nên mơ hồ.

Càng tới gần cánh cửa kia, nhịp tim của cô dần dần đập nhanh hơn…



Lúc Bạch Hiểu Nguyệt tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, vừa mở mắt ra đã cảm thấy đầu đau nhức, nhanh chóng ngồi dậy, cúi đầu nhìn, trên người đang mặc một chiếc áo sơ mi nam.

Trong phòng ngủ mở điều hòa, cô nhìn căn phòng quen thuộc mới nhớ tới, đêm qua mình bị tên súc sinh Lưu Kỳ Sơn kia bỏ thuốc, lúc trốn ra thì gặp một người ở trên đường, hình như là Vân Thiên Lâm.

Căn phòng này hình như là của hắn không sai, vậy quần áo trên người mình…

Bạch Hiểu Nguyệt ngồi trên giường chậm rãi hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua. Cô dường như bị người ta hạ thuốc, gặp Vân Thiên Lâm, ở trong xe, tất cả những gì cô và hắn làm, còn có ở trong phòng.

Sau đó, cô bị ôm vào phòng tắm, ném vào trong bồn tắm.

Tắm nước lạnh cả đêm, mình ngủ thế nào cũng không biết. Nhìn quần áo trên người, mặt Bạch Hiểu Nguyệt đỏ lên, chẳng phải là cái gì hắn cũng nhìn thấy rồi à.

Bạch Hiểu Nguyệt che mặt của mình, nhớ tới chuyện đêm qua mình làm, quả thực muốn đập đầu vào tường vì quá xấu hổ¹.

[1] Nguyên văn 丟臉丟到姥姥家: Mất mặt ném đến nhà bà ngoại, ý là (thường ở bên Trung) nhà của bà ngoại thì ở một nơi rất xa, vì vậy khi ta làm chuyện gì xấu hổ sẽ truyền tới nhà bà ngoại, tức là việc này quá xấu hổ.

Nhưng mà, đêm qua, hắn lại không có…

Xem ra người này cũng chỉ nhìn có chút lạnh lùng nhưng vẫn là người rất tốt, ít nhất hắn không thừa dịp lúc người ta gặp khó khăn mà lợi dụng, nếu như đổi lại là người khác, cô đã bị ăn khô từ lâu rồi.

Bạch Hiểu Nguyệt vừa nghĩ tới mình vẫn còn trong sạch nên vô cùng vui vẻ, nghĩ phải cảm ơn Vân Thiên Lâm thật tốt, nếu như đổi lại là những người khác thì có thể mình sẽ không may mắn như vậy.

Cô giẫm lên đôi dép nam to quá cỡ bạch bạch bạch chạy ra, căn bản không nghĩ tới sẽ gặp được người khác ở dưới lầu. Cô vừa mới xuống lầu đã nhìn thấy trên sô pha phòng khách ngoại trừ Vân Thiên Lâm, còn có một vị nữ sĩ vô cùng quý phái. Xem ra rất hòa ái.

“Thiên Lâm, vị này là?” Đặng Cầm nhớ rằng đứa con trai này quanh năm không về nhà cũ, mặc dù có má Ngô chăm sóc, nhưng bà vẫn thỉnh thoảng ghé qua thăm. Tối hôm qua nhớ tới, chắc là hôm nay hắn không cần đến công ty nên sáng sớm đã vào bếp hầm canh sườn mang đến cho hắn.

Ai biết, lần này đến lại phát hiện được một bí mật lớn như vậy, chẳng trách hắn không chịu đi xem mắt, thì ra là đã chọn được người rồi.

Nhìn dáng vẻ cô gái vô cùng nhu thuận, chỉ là liếc mắt một cái bà đã thích. Trên người đang mặc áo sơ mi của con trai mình, dép lê cũng vậy, xem ra bà có thể trở về chuẩn bị hôn sự cho con trai rồi.