Chương 8: Lại lộn xộn nữa thì tự gánh lấy hậu quả

Vốn nghĩ rằng ông ta sẽ không tắm rửa xong nhanh như vậy. Ai biết, cô vừa mở cửa, còn chưa kịp bước ra thì một bàn tay đột nhiên túm lấy cô kéo người trở về.

“Chạy đi đâu, còn muốn chạy à, cô đã là người của ông đây rồi còn muốn chạy đi đâu. Của hồi môn của thím cô cũng đã lấy rồi, năm mươi vạn cũng không phải là con số nhỏ đâu, để cho ông đây nếm thử trước xem nào, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, cũng có thể véo ra nước rồi. Chậc chậc! Đến đây đi, bảo bối.”

Người nọ chỉ quấn một cái khăn tắm, vừa nói xong đã đưa tay cởϊ qυầи áo của Bạch Hiểu Nguyệt. Bạch Hiểu Nguyệt liều chết không chịu, nhưng cô chỉ là một người con gái, sao có thể chống lại được tên mập này, huống chi lúc này cô còn bị hạ thuốc.

Bạch Hiểu Nguyệt nhìn ông ta nhào về phía mình, tát ông ta một cái, móng tay cào rách cổ ông ta, một tay Lưu Kỳ Sơn ôm cổ của mình, một tay đẩy ngã Bạch Hiểu Nguyệt lên giường. Ông ta đè lên giữ chặt cô đồng thời tát một cái vào mặt Bạch Hiểu Nguyệt.

Thân thể đột nhiên truyền đến một trận khô nóng, cứ vùng vẫy như vậy khiến cô đầu váng mắt hoa, Bạch Hiểu Nguyệt cảm giác mình có chút không chịu nổi nữa.

“Tiện nhân cứ thích già mồm cãi láo, ông đây thích cô nóng bỏng như này, lúc làm mới sướиɠ. Ha ha! Thuốc đã phát huy tác dụng rồi, yên tâm đi, sẽ cho cô thoải mái ngay lập tức.” Áo khoác trên người Bạch Hiểu Nguyệt thoáng cái đã bị cởi ra, bên trong chỉ mặc một cái áo len dệt kim, nhìn thân hình tinh tế hấp dẫn của cô, khóe miệng Lưu Kỳ Sơn chảy cả nước miếng, cười đến nỗi run cả người.

Ông ta hung hăng tóm lấy Bạch Hiểu Nguyệt đẩy cô về phía trước. Bạch Hiểu Nguyệt thấy có cơ hội nên dùng hết sức lực nhấc chân đạp một cước vào phía dưới của ông ta.

Trong phòng truyền đến một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, Bạch Hiểu Nguyệt cố gắng ngồi dậy, cũng mặc kệ áo khoác của mình, cầm túi rời đi.

Lưu Kỳ Sơn nằm trên giường, cả người co lại một chỗ, hai tay bảo vệ đũng quần của mình.

“Thối tha, cũng dám động đến tôi.” Ông ta nói xong rồi lại đứng lên, thể lực của Bạch Hiểu Nguyệt đã chống đỡ hết nổi, mắt thấy ông ta đang đuổi theo. Tiện tay sờ được một chai rượu nên ném thẳng vào đầu ông ta.

Rầm!

Mảnh thủy tinh vỡ rơi đầy đất, Lưu Kỳ Sơn ôm trán của mình, Bạch Hiểu Nguyệt sợ tới mức sửng sốt, nhìn máu trên đầu ông ta không ngừng chảy ra ngoài, không dám dừng lại nữa, xoay người bỏ chạy.

“Đứng lại cho tôi.” Người phía sau vẫn đang đuổi sát, Bạch Hiểu Nguyệt cũng không còn bao nhiêu sức lực, nhìn ông ta khoác áo choàng tắm, mặt đầy máu đuổi theo, cô bắt đầu sợ hãi.

Hai chân như đổ chì, cô quay đầu lại nhìn phía sau, chỉ sợ ông ta sẽ đuổi kịp.

Ai biết, ngay tại chỗ rẽ lại đυ.ng vào một bức tường thịt, choáng váng hoa mắt, đây là cảm giác đầu tiên của Bạch Hiểu Nguyệt.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, khi nhìn thấy khuôn mặt kia thì tràn đầy kinh ngạc.

Người đàn ông nhíu chặt mày kiếm quan sát cô, Bạch Hiểu Nguyệt gắt gao kéo ống tay áo của hắn, hai má ửng hồng, không ngừng thở hổn hển, đôi môi đỏ mọng khẽ mở.

Là hắn, Vân Thiên Lâm!

Phía sau truyền đến âm thanh của Lưu Kỳ Sơn, Bạch Hiểu Nguyệt không biết mình còn có thể tin tưởng ai, trong lòng cô có một giọng nói đang nói cho cô biết, Vân Thiên Lâm trước mắt này còn đáng tin hơn tên mập mạp chết tiệt phía sau kia.

“Cứu tôi…”

Vân Thiên Lâm nhìn người có sắc mặt ửng hồng trước mắt, lần đầu tiên nhìn thấy cô đã cảm giác được cô không thích hợp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn in dấu bàn tay rõ ràng, Vân Thiên Lâm khẽ cau mày.

Bạch Hiểu Nguyệt cảm giác lý trí của mình đang từng chút từng chút bị kéo đi, ánh mắt bắt đầu mê ly, ôm Vân Thiên Lâm không muốn buông tay, chỉ cảm thấy trên người hắn lành lạnh, rất thoải mái.

Cô không còn sức đứng vững nữa, mắt thấy sắp ngã xuống, Vân Thiên Lâm nhanh tay ôm cô vào lòng để cô tựa vào ngực hắn, tác dụng của thuốc trong người Bạch Hiểu Nguyệt lại bốc lên, cô bắt đầu không phân biệt được mà cọ xát.

Vân Thiên Lâm cau mày, nhìn thoáng qua người con gái không an phận trong ngực, đang chuẩn bị dẫn người rời đi thì Lưu Kỳ Sơn mang theo một thân thịt mỡ, chạy nhanh mấy bước ngăn ở trước mặt.

“Bỏ người xuống cho tôi, tên nhóc vắt mũi chưa sạch này ở đâu ra, ngay cả người của ông đây mà cũng dám cướp.” Lưu Kỳ Sơn này cũng không phải người ăn chay, thấy thịt mỡ đến miệng mà bị cướp đi như vậy sao có thể cam tâm.

Vân Thiên Lâm nhìn ông ta một cái, ánh mắt lạnh như băng đảo qua người Lưu Kỳ Sơn, Lưu Kỳ Sơn không khỏi có chút sợ hãi. Ánh mắt của người này quá mức đáng sợ.

Nhưng nghĩ đến miếng thịt trong miệng cứ thế bay đi, lá gan của ông ta lại lớn hơn: “Mau thả người xuống cho tôi, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ, nếu không tôi cho cậu nằm sấp ra khỏi khách sạn, cậu có tin hay không?”

Một tay Lưu Kỳ Sơn đặt trên cái eo thùng nước của ông ta, một tay chỉ vào Vân Thiên Lâm, dáng vẻ vênh váo tự đắc.

Khóe môi Vân Thiên Lâm khẽ nhếch lên, ngay sau đó, một tay khác chế trụ cổ tay Lưu Kỳ Sơn, trên hành lang truyền đến một tiếng răng rắc giòn tan, ngay sau đó chính là một trận tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết. Vân Thiên Lâm cười lạnh một tiếng, một cước đá bay người xuống đất.

Lưu Kỳ Sơn ôm cổ tay của mình, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, nhìn Vân Thiên Lâm nửa ngày cũng không nói được một chữ.

“Ha! Tôi ghét nhất người khác dùng ngón tay chỉ vào tôi mà nói chuyện.” Vân Thiên Lâm nói xong, tay ôm Bạch Hiểu Nguyệt hơi siết chặt, làm cho cả người cô đều dán sát vào mình.

Quản lý có lẽ đã nghe được động tĩnh, nhanh chóng mang người chạy đến. Vừa nhìn đã biết là Vân Thiên Lâm, vội vàng tiến lên mỉm cười.

“Vân thiếu, không biết có chỗ nào cần tôi giúp đỡ.”

“Sao bây giờ ngay cả chó Minh Đỉnh cũng cho vào, tôi thấy nên để A Thần quản một chút.” Quản lý đại sảnh nghe ra A Thần trong miệng Vân thiếu chính là ông chủ trụ sở chính khách sạn Cố Thần của bọn họ, ông chủ và Lăng Phong của Lăng gia là anh em tốt chơi với nhau từ nhỏ của Vân Thiên Lâm.

Ba người này đều là nhân vật số một số hai ở đây, không ai dám trêu chọc ba người bọn họ. Quản lý nhìn thoáng qua, trong lòng Vân thiếu ôm một người phụ nữ nhìn không ổn lắm, lại quay người nhìn người mập mạp trán đầy máu phía sau, đây không phải là ông chủ Lưu sao?

Quản lý có cái gì mà chưa thấy qua, liếc mắt một cái đã hiểu được chuyện gì xảy ra.

“Vân thiếu nói đúng, đây là sơ suất của chúng tôi, Vân thiếu ngàn vạn lần đừng nói với Cố thiếu, chuyện này… chúng tôi còn phải kiếm miếng cơm ăn. Chuyện này giao cho tôi xử lý, Vân thiếu ngài xem có cần sắp xếp phòng cho ngài hay không?”

Vân Thiên Lâm nhìn thoáng qua người con gái trong lòng càng ngày càng không an phận, cất bước rời đi đồng thời trả lời một câu: “Không cần.”

Lưu Kỳ Sơn mắt thấy phụ nữ của mình cứ như vậy mà bị mang đi, tiện nghi cho người khác, sao ông ta có thể cam tâm, lại bò dậy.

Vân Thiên Lâm dừng bước, quay đầu nhìn ông ta một cái, ánh mắt lạnh lùng làm Lưu Kỳ Sơn sợ tới mức run rẩy, ông ta lăn lộn trên thương trường nhiều năm như thế, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy ánh mắt đáng sợ như vậy, Vân thiếu gia này, rốt cuộc là ai.

“Ở đâu trà trộn vào, ném ra ngoài cho tôi.” Quản lý nói một câu, Lưu Kỳ Sơn trực tiếp bị mang đi.

Vân Thiên Lâm chỉ nhìn thoáng qua, xoay người rồi đi về phía lối ra.

Nóng!

Bạch Hiểu Nguyệt chỉ cảm thấy mình thật nóng, bàn tay nhỏ bé không an phận sờ soạng lung tung trên người Vân Thiên Lâm, muốn làm mình thoải mái một chút.

“Người phụ nữ này, lại lộn xộn nữa thì tự gánh lấy hậu quả.” Vân Thiên Lâm nhìn người trong ngực, mặt mày đỏ bừng, khuôn mặt mềm mại tràn ngập du͙© vọиɠ, làm cho người ta không nhịn được muốn cắn một miếng.