Chương 10: Bị hiểu lầm

“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu.” Vân Thiên Lâm đau đầu, làm sao mà hắn nghĩ đến lại trùng hợp như vậy, hết lần này tới lần khác mẹ hắn Đặng Cầm nữ sĩ muộn không đến sớm không đến, chọn đúng lúc này lại đến, vừa vặn gặp nhau, bây giờ chỉ sợ có miệng cũng khó mà giải thích.

“Đứa nhỏ này, cái gì gọi là không phải như mẹ nghĩ! Người trẻ tuổi da mặt mỏng, mẹ hiểu mà.” Đặng Cầm cười híp mắt đứng lên, bước nhanh tới trước mặt Bạch Hiểu Nguyệt, giống như chỉ sợ nháy mắt một cái sẽ không thấy cô đâu nữa.

Bà kéo tay cô nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn càng vui vẻ, cuối cùng ánh mắt dừng trên cái bụng bằng phẳng của cô, khỏi phải nói có bao nhiêu cao hứng.

Con trai của bà có khí phách như vậy đấy, đã không kêu thì thôi nhưng kêu một phát là nổi tiếng luôn! Xem ra, những người làm trưởng bối như bọn họ không cần phải lo lắng nữa, hôm nay thật đúng là một ngày tốt.

“Cháu đừng sợ, dì là mẹ của Thiên Lâm, cháu tên là gì?”

“Chào dì ạ, cháu tên Bạch Hiểu Nguyệt. Mọi chuyện không phải như dì nghĩ đâu ạ.” Bạch Hiểu Nguyệt dù có ngốc đến mấy cũng biết bây giờ mình đã bị hiểu lầm, cũng chẳng còn cách nào, mình xuất hiện với cái bộ dáng này không bị hiểu lầm mới là lạ.

“Đứa nhỏ ngốc, yên tâm, Vân gia chúng ta sẽ không bạc đãi cháu, nếu Thiên Lâm dám khi dễ cháu, cháu cứ nói với dì, dì nhất định sẽ khiến nó đẹp mặt.”

“Mẹ, mẹ tốt xấu gì cũng để cô ấy đi thay quần áo đi!” Đầu Vân Thiên Lâm đầy vạch đen, đau đầu nhức óc¹, cũng không biết phải giải thích thế nào bà mới có thể tin tưởng, xem ra có vẻ sẽ rất khó.

[1] Nguyên văn 一个头两个大: thường dùng để chỉ trạng thái đau đầu nhức óc khi sự việc quá mức phiền phức, không có cách nào giải quyết.

Bạch Hiểu Nguyệt xấu hổ cười cười, mình dường như đã mang đến phiền toái cho hắn, nếu hắn nói không được thì để mình nói rõ ràng, thấy mẹ hắn hòa ái dễ gần như vậy chắc là sẽ hiểu thôi.

Bạch Hiểu Nguyệt bước nhanh lên lầu trốn về trong phòng, có cảm giác lần này mình đã gặp phiền toái lớn.

Đặng Cầm ngồi trên sô pha, trên mặt mang theo ý cười nhìn con trai mình, hỏi: “Con trai, người con dâu này, mẹ thích. Đáng yêu, chắc chắn ông nội con cũng sẽ thích. Chỉ có con bé thôi, thật có mắt nhìn.”

“Mẹ, thật sự không phải như mẹ nghĩ.”

“Con đừng coi mẹ là kẻ ngốc, chuyện này sớm muộn gì con cũng phải giải quyết. Mẹ không quan tâm con và Bạch tiểu thư này rốt cuộc là thật hay giả, mẹ rất thích cô ấy, ông nội con nhất định cũng sẽ thích. Hôn sự của con không thể kéo dài nữa, người trong hội đồng quản trị đã rất không hài lòng với tin đồn của con ở bên ngoài, nếu con không muốn vậy thì tiếp tục nghe theo sự sắp xếp đi xem mắt là được rồi. Tóm lại, con phải nhanh chóng kết hôn, mẹ và ông nội con không muốn nghe tin đồn bên ngoài nữa. Nói con là đồng tính luyến ái, điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của công ty, mẹ và ông nội con đều không có ý kiến nhưng hội đồng quản trị sẽ không cho phép tin tức như vậy xuất hiện.”

Làm sao Vân Thiên Lâm không biết những thứ này, nhưng hắn thật sự không thích những danh viện thục nữ kia, một đám dối trá giả tạo, có người nào không phải nhìn trúng thân phận và địa vị của Vân thiếu hắn, nhìn thấy những người phụ nữ kia hắn liền cảm thấy phiền chán.

“Được rồi, suy nghĩ kỹ những gì mẹ nói. Quyết định làm như thế nào rồi ngày mai cho mẹ một câu trả lời, mẹ sẽ không quấy rầy thế giới của người trẻ tuổi các con. Con trai, với tư cách làm một người mẹ, mẹ thật sự rất thích cô bé này, nếu con cảm thấy cũng không tệ lắm, vậy thì bắt lấy con bé đi. Vân thiếu con cũng không đến mức ngay cả chút tự tin ấy cũng không có nha!”

Vân Thiên Lâm đưa mắt nhìn bà rời đi, bất đắc dĩ thở dài, vị Đặng Cầm nữ sĩ trong nhà hắn cũng làm cho hắn đủ đau đầu.

Lúc xoay người mới nhớ tới trên lầu còn có một người. Tối hôm qua thiếu chút nữa hắn đã không thể khống chế được chính mình. Cuối cùng cũng may, định lực của hắn luôn luôn rất tốt, chỉ là ở trước mặt người con gái này dường như không có tác dụng.

Bạch Hiểu Nguyệt trốn về trong phòng, trên mặt nóng bừng, nhớ tới cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

“Thảm rồi, có phải mình mang đến phiền toái cho hắn rồi hay không, nhìn bộ dáng của mẹ hắn, hình như đã hiểu lầm cái gì, cái này phải làm sao bây giờ.” Bạch Hiểu Nguyệt đi chân trần trong phòng lẩm bẩm, lúc đi vào cũng không tìm được quần áo của mình, thật sự là đủ buồn bực.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Bạch Hiểu Nguyệt quay đầu lại liền thấy Vân Thiên Lâm đứng ở cửa, mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái, thần sắc sáng ngời tỏa nắng giống như một sinh viên đại học, chỉ cần liếc mắt một cái đã có chút xuất thần.

“Quần áo của cô lát nữa A Nham sẽ mang tới, bữa sáng ở dưới lầu, cô tự xuống ăn đi.”

“À.” Bạch Hiểu Nguyệt ngây ngốc à một tiếng, Vân Thiên Lâm nhìn thoáng qua cô gái mặc áo sơ mi trắng của mình, một đôi chân thẳng tắp thon dài lộ ra bên ngoài, lại làm cho hắn nhớ tới bộ dáng mê người của cô đêm qua.

Vân Thiên Lâm ho khan một tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, không nói gì nữa, xoay người đóng cửa lại.

Bạch Hiểu Nguyệt cúi đầu nhìn mình, chẳng lẽ mình thật sự kém cỏi như vậy, ngay cả nhìn hắn cũng không muốn nhìn sao? Bạch Hiểu Nguyệt có chút không cam lòng đi vào trong phòng tắm, quan sát chính mình cả buổi, cuối cùng cho ra kết luận là dáng người của mình hoàn toàn không có vấn đề gì, tuy ngực không lớn lắm nhưng cũng không phải hoàn toàn không có sức hấp dẫn nha!

Nhất định là chính hắn có vấn đề, nhưng kỳ quái là tại sao mình phải xoắn xuýt ánh mắt của hắn? Thật sự là kỳ quái, Bạch Hiểu Nguyệt hừ một tiếng, cũng không thèm để ý đến hắn nữa. Chính mình rửa mặt xong rồi chạy xuống dưới lầu ăn sáng, lại thấy được má Ngô, cô cười híp mắt chào hỏi má Ngô.

Một lát sau đã có người đến, Bạch Hiểu Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra là lái xe A Nham, rất thân thiện chào hỏi anh ta.

“Bạch tiểu thư, đây là quần áo Vân thiếu dặn dò chuẩn bị cho cô, tôi để ở chỗ này.”

“Ừ, cảm ơn anh.” Bạch Hiểu Nguyệt ăn không hề có hình tượng nào, đôi mắt cười như trăng lưỡi liềm rất đáng yêu, A Nham nói xong liền đi lên lầu.

Trong thư phòng, Vân Thiên Lâm nhìn tư liệu trong tay, tất cả đều là tư liệu liên quan đến Bạch Hiểu Nguyệt, lúc hơn mười tuổi xảy ra tai nạn xe cộ, mẹ chết, cha biến thành người thực vật.

Thiên kim tiểu thư biến thành đứa bé ăn nhờ ở đậu, sống cùng với chú thím nhưng thím cô lại vô cùng cay nghiệt, có một người chị họ.

Ánh mắt Vân Thiên Lâm rơi vào một tấm ảnh khác, tổng giám đốc của tập đoàn Vinh Thăng Tịch Trạch, người cũng có chút thủ đoạn trên thương trường, cũng coi như có chút thân phận địa vị, người đàn ông hắn nhìn thấy hôm đó ở trên đường hóa ra lại là bạn trai cũ của cô gái này.

Vân Thiên Lâm nhìn tư liệu lại nhớ tới lời mẹ nói thì không khỏi đau đầu.

“Vào đi.” Một tiếng gõ cửa phá vỡ sự yên tĩnh của thư phòng, Vân Thiên Lâm lên tiếng, cửa thư phòng bị đẩy ra, A Nham cung kính đi vào, ánh mắt rơi vào tài liệu trên bàn.

“Thiếu gia, quần áo đã đưa tới rồi.”

“Ừ, biết rồi.”

“Thiếu gia, vẫn còn phiền não vì tin đồn bên ngoài à.” Vân Thiên Lâm nhìn thoáng qua A Nham, chuyện này thật sự làm cho hắn thấy rất phiền, cũng không thể tìm đại một người phụ nữ mình không thích cưới về nhà! Hắn chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy đau đầu.

“Thiếu gia, thứ cho tôi lắm miệng, vừa rồi lúc tôi tới thì thấy xe nhà cũ.”

“Đúng vậy, mẹ tôi hiểu lầm quan hệ giữa Bạch Hiểu Nguyệt và tôi.”

“Thiếu gia, cái này, nếu trái phải đều muốn cưới, tôi thấy thiếu gia cũng không chán ghét Bạch tiểu thư này, phu nhân cũng thích cô ấy, sao thiếu gia không làm theo tâm nguyện của phu nhân đi.”

Vân Thiên Lâm không nói gì, nhìn tư liệu trên bàn rồi lâm vào trầm tư. Nhìn tin tức trên tài liệu, xem ra mình đã hiểu lầm cô rồi.