Chương 5

Tửu lượng của Sầm Úy không tốt, không dám uống nhiều nhưng người lạ lần đầu gặp mặt này uống rất giỏi.

Rượu mạnh kết hợp với đồ nướng, cậu ăn một miếng hít một ngụm khí lạnh, hai má trắng nõn như ngọc cũng dần ửng hồng nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo.

Sở Lại thuận miệng hỏi: “Anh Sầm năm nay bao tuổi rồi?”

Sầm Úy trả lời: “29”.

Sở Lại nhìn người đàn ông ở đối diện một cái rồi lắc đầu: “Xin lỗi, tôi còn tưởng anh ngoài 30 rồi chứ”.

Sầm Úy cũng không tức giận, hỏi: “Còn cậu? Vẫn đang đi học à?”

Sở Lại: “Tôi đi làm được mấy năm rồi”.

Ánh mắt của Sầm Úy rơi trên balo được đặt bên cạnh cậu.

Sở Lại đặt úp điện thoại ở trên bàn, vậy nên Sầm Úy thấy chiếc ốp điện thoại của cậu cũng rất hợp với mùa này, lá phong nổi bật, rất có cảm giác nghệ thuật.

Sầm Úy: “Tôi còn tưởng cậu đang đi học”.

Hai người cứ nói chuyện không ngừng như vậy.

Sầm Úy vốn không muốn uống nhiều, ngay cả đi bàn việc làm ăn anh cũng phải dẫn theo thư ký để cản rượu, anh thuộc dạng người trời sinh uống rượu vào là dễ gục.

Nhưng quanh năm làm việc bận bịu, căng thẳng cũng phải có lúc thư giãn, đặc biệt là ở trước mặt người mang đến cảm giác thả lỏng như vậy, thế là anh không cẩn thận uống nhiều quá rồi.

Cứ như vậy họ trao đổi thông tin của nhau.

Sở Lại, 25 tuổi, tốt nghiệp được ba năm, hiện đang làm việc ở công ty mạng Internet. Vì muốn thuận tiện cho công việc của bạn trai nên ba tháng trước chuyển đến nhà mới, cách công ty hơi xa.

Lúc người thanh niên than phiền thì giọng nói vẫn rất vui tai: “So với việc bị cắm sừng thì tôi càng quan tâm đến tiền thuê nhà của tôi hơn, nửa tháng sau tôi đến hạn đóng tiền nhà rồi, bắt buộc phải đổi sang căn khác thôi”.

Vấn đề mà các cặp đôi thuê nhà sống chung ở trong thành phố dễ phải đối mặt nhất là chia tiền nhà, đồ dùng chung và thú cưng sau khi chia tay.

Sầm Úy có thể nhận thấy người đàn ông trẻ tuổi ở trước mặt này khá hướng nội, thích ru rú ở nhà. Anh tưởng với khí chất của đối phương thì có lẽ thú cưng mà cậu nuôi có thể là mèo.

Không ngờ Sở Lại nuôi một chú cún.

Giọng nói của người đàn ông trong trẻo, khi chống má nói chuyện cũng mang đến cảm giác thủ thỉ, êm tai; một tay kia cứ bóc chiếc cốc nhựa đựng rượu, cậu cứ bóp bẹp rồi lại nắn cho nó phồng ra.

Sầm Úy: “Vậy thì hơi phiền đó”.

Sở Lại cười một tiếng: “Không bằng anh. Người yêu nɠɵạı ŧìиɧ với bạn thuở nhỏ, sau này tụ tập không phải sẽ chạm mặt nhau sao?”

Hai người đều bị người yêu cắm cho cặp sừng dài nhưng điều Sở Lại quan tâm lại là tiền nhà.

Còn Sầm Úy thì hình như anh rất hài lòng với trạng thái hiện tại, sau khi anh nói "tôi không để ý" thì trong mắt Sở Lại giống như có ánh sáng Phật pháp chiếu rọi, chỉ có điều ánh sáng Phật pháp này có màu xanh.

Họ lại nói chuyện thêm một lúc, từ tình cảm chuyển sang sở thích. Lúc này hai người phát hiện 90% sở thích của hai người đều trùng nhau, ngay cả thể loại phim mà bản thân thích xem cũng gần giống.

Sau khi uống hết rượu có giá 3000 tệ thì Sở Lại lại gọi thêm một chai rượu Ngưu Lan Sơn bình dân nữa. Lúc tính tiền người cậu toàn mùi rượu, nước da ửng hồng giống như bị hấp một lượt vậy, cảm giác lạnh lùng trời sinh cũng bị tiêu tán bớt, đuôi mắt ửng đỏ khiến cho đôi mắt trong veo của cậu trở nên ướŧ áŧ.

Nhưng tửu lượng của cậu vẫn tốt hơn anh Sầm ở bên cạnh, anh đã đứng không vững nên Sở Lại còn phải đỡ anh nữa.

Khung xương của người đàn ông to, khi anh đè lên thì Sở Lại cảm thấy mình giống như bị bức tường đè bẹp vậy. Cảm giác áp bức của đối phương đã không còn nữa, mà cơ thể to lớn đứng bên cạnh cậu trong cơn gió mùa đông lạnh lẽo ngược lại mang đến cảm giác an toàn.

Lúc Sở Lại quét mã thanh toán thì người đàn ông ở bên cạnh lẩm bẩm gọi một tiếng cậu Sở: “Vừa…rồi đã thống nhất để tôi…tôi trả tiền rồi”.

Anh còn lấy điện thoại ra, nhận diện khuôn mặt tận ba lần, tìm Wechat bấm vào gọi facetime, cổ họng khẽ phát ra những âm tiết khó hiểu.

Sở Lại ngăn anh tiếp tục gọi điện: “Không cần đâu, tôi đã thanh toán rồi, nhà anh ở đâu để tôi gọi xe đưa anh về”.

Cậu càng cảm thấy nguyên nhân người đàn ông này bị đá chính là đẹp mà không dùng được, ý mặt chữ cũng như vậy. Nếu không thì trông như thế này không lý nào bị đá cả.

Bình rượu trị giá 2999 của bạn trai cũ dường như đều là Sở Lại, Sầm Úy chỉ uống có nửa cốc, mãi sau gọi thêm rượu Ngưu Lan Sơn anh cũng chỉ uống có nửa cốc.

Cộng vào không đến một cốc đầy mà anh đã say không biết trời trăng gì rồi.

Lúc Sở Lại hỏi thì Sầm Úy nhắm mắt, cố chấp nói: “Chúng ta đã nói rõ ràng rồi”.

Cuối cùng anh vẫn mở điện thoại ra, khăng khăng đòi quét mã chuyển tiền: “Tôi chuyển cho cậu”.

Sở Lại cạn lời, bên ngoài thì lạnh mà gần 12 giờ rồi, mai cậu còn phải đi làm nữa.

Cậu vừa mở danh thϊếp của mình lên cho Sầm Úy quét vừa gọi xe.

Bây giờ tàu điện đã ngừng hoạt động rồi, trong lúc đợi xe Sở Lại cứ điền địa chỉ nhà của mình, sau đó tiện thể cậu đổi luôn mật khẩu căn hộ mà mình thuê.

Sở Lại bấm vào newsfeed, tất cả đều là video Thẩm Chương Quyền tag cậu vào xem.

Caption: Không say không về.

Nội dung video: Vào quán bar gay và nhảy với một chàng trai nóng bỏng.