chương 8 Nhung Cửu chết thật không?

Tức giận, xoa xoa thái dương nhắm mắt để bình tĩnh lại — không ổn.

Vén chăn lên nhìn, người chỉ mặc qυầи ɭóŧ.

Minh Giản cứng người, vội vàng xốc hết chăn lên xem xét trên người mình coi có lưu lại dấu vết gì không thích hợp hay không, kết hôn đã mười năm, những chuyện gì nên biết đã sớm biết. Nếu có gì nhất định sẽ có dấu vết nhưng nhìn từ đầu đến chân không có gì cả, một dấu cũng không.

Minh Giản thở phào nhẹ nhõm, may mắn là không làm gì bất thường.

Nhưng sau đó Minh Giản cau mày, ai cởϊ qυầи áo của mình?

Lúc này, nghe thấy tiếng bước chân trong phòng khách.

Minh Giản vui mừng lập tức khoác bộ đồ ngủ mang dép, mở cửa phòng ngủ lao ra ngoài.

“Nhung…”

Cậu nghĩ mình sẽ gặp được Nhung Cửu!

Anh không tin đối phương đã chết! Tên khốn này sẽ không chết!

Nhưng vừa mở cửa — nhìn thấy Lý Thất.

Sắc mặt Minh Giản trầm xuống, đưa tay cài nút áo ngủ.

“Sao anh lại ở đây?”

“Anh dâu! Anh tỉnh rồi à?”

Lý Thất cười toe toét đặt điện thoại xuống.

“Sao em lại ở đây? Tối qua anh nhất quyết đòi ra ngoài thuê phòng với gã trai bao, em không giữ được anh. May mà giữa chừng anh nôn ra, hôi muốn chết. Em đành phải anh về nhà.”

Lý Thất nói dối y như thật.

“Anh luôn ở nhà tôi à?”

Chẳng lẽ quần áo anh là do người này cởi? Nghĩ vậy Minh Giản có xúc động muốn gϊếŧ người.

“Không, em đưa anh đến cửa, anh liền đuổi em đi. Em là định về rồi nhưng thấy cửa trong đóng chưa kĩ sợ nửa đêm có đạo tặc nên đi vào nhìn một chút. Lúc đó anh đang ở trong phòng ngủ quần áo thì vươn vãi khắp sàn, thấy vậy em mới giúp đóng cửa kĩ rồi về nhà mình. Sáng nay gọi cho anh mấy cuộc không thấy trả lời sợ xảy ra chuyện nên lại tới, à em lấy chìa khóa ở người quản lý toà nhà.”

Minh Giản cau mày nhớ lại chuyện ngày hôm qua.

Không đúng, mọi thứ đều không ổn!

“Chờ tôi một chút, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

Minh Giản đi tắm rửa thuận tiện sắp xếp lại suy nghĩ của mình, từ đầu đến cuối.

Lý Thất nhân cơ hội này nhanh chóng gửi tin nhắn.

【Lại muốn hỏi tôi! Tôi phải làm sao giờ?】

【Làm theo kế hoạch.】

【Cậu ấy luôn dữ như vậy sao?】

【Ừm!】

【Tôi nhìn thấy cậu ta hai chân liền run rẩy, tôi sợ cậu ấy sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng dò xét nhìn tôi quá. Tôi sợ mình không chống đỡ nỗi đau. Huhu! 】

【Đó là cách em ấy giữ khoảng cách với những người lạ. Vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ đó đều là giả đó. Khi đã quen với thân rồi em ấy sẽ giống như một trái cây ngọt ngào】

【Tôi đệch! Cậu ta là tiểu điềm điềm của ông, nhưng là kẻ hủy diệt cuộc đời của tôiiiiii! 】

Cửa phòng ngủ lại mở ra, Lý Thất vội vàng nhét điện thoại vào túi, cười nhe răng.

Minh Giản pha hai tách cà phê, ngồi xuống đối diện Lý Thất, khí tức hoàn toàn được kích hoạt, ngả người ra sau, bắt chéo chân, nâng cằm, ánh mắt lạnh lùng sắc như dao cạo nhìn chằm chằm Lý Thất. Khí thế bức người của Minh Giản khiến hai chân Lý Thất bất giác run lên, Lý Thất dùng lực siết chặt đầu gối mình, cố nặn ra nụ cười.

“Tôi giờ lười đánh thái cực quyền với anh. Hãy nói thật cho tôi biết Nhung Cửu có thật sự chết không?”

Minh Giản quá lười nên đi thẳng vào vấn đề.

“Anh dâu, em không hiểu ý của anh. Giấy chứng tử đã được cấp, cảnh sát sao có thể lừa dối người dân?”

Lý Thất trong lòng rít gào lại tới nữa lại tới nữa lại tới nữa, mặt ngoài còn làm bộ ngây thơ gì cũng không biết.

“Trên đời này có thứ gì không thể làm giả được? Cừu nhân bản đã có từ lâu rồi. Giấy chứng tử chỉ là một tờ giấy, rất dễ làm giả.”

Minh Giản hừ lạnh một tiếng.

“Anh dâu, anh dâu, em biết anh và Nhung Cửu tình sâu nghĩa nặng, nhất thời anh không thể chấp nhận cái chết đột ngột của anh ấy, nhưng đây đã ván đóng thuyền rồi.”

“Tôi không có còn tình cảm sâu đậm gì với anh ta nữa.”

Lý Thất trong lòng muốn mắng người, không sâu đậm sao cứ một hai phải hỏi tới cùng ?

“Tại sao anh lại hỏi như vậy khi không còn tình cảm nữa?”

Minh Giản tức giận đấm vào ghế sofa, nói: “Nếu anh ta chưa chết, tôi sẽ đánh chết anh ta để thỏa mãn cơn giận trong lòng.”

Lý Thất nghẹn cười, nhớ tới Nhung Cửu nói, vợ của cậu ta giỏi nhất là giả vờ. Khẩu thị tâm phi đứng đầu. Thật đúng là như vậy a.

“Ý tưởng này có lẽ khó có thể thực hiện được. Anh dâu, hãy chấp nhận hiện thực. Người chết rồi, chết thật đó.”

“Tôi không tin!”

“Tại sao không tin? Người đã được hỏa táng, chôn dưới đất, không thể đào lên được, mà nếu có đào lên thì cũng là một hủ tro mà thôi.”

Lý Thất nhún vai, điều này thật sự không có cách nào chứng minh.

“Tôi không nhìn thấy thi thể, không thể xác nhận liệu anh ta có thực sự chết hay không. Cho dù có một ngôi mộ với một đống tro tàn, ai biết tro cốt dưới đó là của ai? Có phải là con người không? Nhiều khi dưới đó là cái hủ không cũng không chừng?”

Lời này của Minh Giản làm Lý Thất toát mồ hôi hột, nuốt nuốt nước miếng. Đúng là vợ của lão đại thật sự thông minh. Trâu bò!

Hắn chỉ có thể ép mình nhìn thẳng vào Minh Giản để không lộ ra bất kì sơ hở nào.

“Khi tôi đến thăm anh ấy, trái cây đặt trước mộ anh ấy, nhưng có người đã cắn một phần quả táo. Anh cắn? Hai người không phải bạn tốt sao? Sao anh còn có tâm trạng ăn táo, điều đó chứng tỏ anh không buồn. Tại sao lại không buồn? Là do Nhung Cửu chưa chết phải không?”