chương 7 Tên khốn Nhung Cửu

Người này thậm chí còn không bật đèn, thoải mái bế Minh Giản vào phòng ngủ. Đặt người lên chiếc giường lớn êm ái.

Ngước lên chỉ nhì thấy một cái gối.

“Chậc, thật tàn nhẫn.”

Hắn khịt mũi, muốn đánh vào đầu Minh Giản cho người chết quách luôn cho rồi, mà giơ tay một hồi lâu cũng không thể xuống tay được, chỉ có thể giơ ngón tay út lên như một cô gái gái, chọt nhẹ vào má ai kia.

Cởi tây trang và áo khoác ngoài của Minh Giản, tới thắt lưng, cà vạt rồi cởϊ qυầи lót, nhìn thân hình mảnh khảnh, nhìn vào thứ đang cuộn mình trong qυầи ɭóŧ nhỏ, bóng đen không thể nhịn được nữa —cúi đầu hôn lên rốn một cái.

Một cái hôn rất nhẹ nhàng, thấy Minh Giản vẫn đang ngủ say, người nọ mới lấy hết can đảm hôn từ bụng lên đến vai.

Hơi thở có chút nặng nề, vừa định hôn lên môi thì trên vai có nhiều thêm một bàn tay.

Cái bóng giật mình, nín thở không dám hành động liều lĩnh.

Hắn cẩn thận ngẩng đầu nhìn Minh Giản, đèn không bật, trong phòng kéo rèm dày, khuôn mặt Minh Giản ẩn trong bóng tối. Nhìn kỹ hơn, Minh Giản không mở mắt, chỉ làm theo những động tác vô thức.

Sau đó hắn chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, đắp chăn cho Minh Giản.

Đúng vậy, tay bị thương, đầu chảy máu lại uống nhiều như vậy sao có thể tỉnh lại được.

Cẩn thận rút tay ra khỏi vai, nhìn lại một lần nữa, khớp ngón tay gãy có chút sưng tấy, các ngón tay cũng hơi bẩn.

Bóng người đó không quan tâm đến việc đèn không bật, như thể nhắm mắt lại cũng có thể biết được đồ đạc trong nhà này ở đâu, bước vào phòng tắm cầm theo một cái khăn bông và chậu nước nóng đi ra.

Người nọ lau người và cánh tay cho Minh Giản, đồng thời giơ tay lau vết bẩn trên đầu ngón tay, động tác cẩn thận như đang sửa chữa đồ cổ trong Tử Cấm Thành, sợ nếu làm mạnh một chút người sẽ bị thương.

Lau tay xong, đi lau chân, lúc lau một chân xong hắn mới nhớ ra.

“Tiêu rồi, đây là cái khăn em ấy dùng để lau mặt! Há há! Kệ dù sao em ấy cũng không biết.”

Bóng người cười nham hiểm, hy vọng ngày mai em ấy lau mặt sẽ không ngửi thấy mùi chân.

Xong xuôi, khăn bông được giặt sạch, đặt cạnh máy sấy. Rót thêm một cốc nước đặt lên đầu giường.

Đã đến lúc phải đi. Nhưng hắn không nỡ rời đi.

Bóng đen quỳ một chân xuống, đưa tay chạm từ trán đến cằm của Minh Giản.

“Đừng quá đau lòng, cũng đừng quá kích động, chỉ cần kiên nhẫn đợi nửa năm, em nhất định phải ngoan ngoãn, đừng gây chuyện nữa!” nhéo tai Minh Giản, khẽ thở dài.

“Qua sáu tháng này, em muốn tôi làm gì cũng được, việc gì cũng nghe em hết. Là tôi để em phải chịu khổ rồi. Ngủ đi! Ngày mai tỉnh dậy cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi làm tiếp tục sống. Nhưng ngàn lần đừng đem bản thân mình lăn lộn, tôi không muốn làm gì em cả nhưng nếu em còn như hôm nay nữa thì tôi đành phải nhờ bác sỹ tâm lý ra tay. Mà như vậy em sẽ bị tổn thương đó. Em có thể nghe lời không? Nếu em không nói gì, tôi coi như đó là em đồng ý rồi đó?”

Chờ hai giây, chưa kịp nói gì, Minh Giản gọi nhẹ một tiếng.

“Nhung Cửu...”

Bóng người xịt keo cứng đơ.

“Thằng khốn nạn!”

Minh Giản nghiến răng chửi rủa!

Ai đó mỉm cười hạnh phúc.

“Về liền đánh chết anh!”

Minh Giản tiếp tục mắng.

Người nào đó sợ hãi đến mức từ quỳ một đầu gối thành quỳ cả hai.

Minh Giản lật người, tiếng chửi rủa biến mất, chìm vào giấc ngủ.

Bóng đen cử động, chuẩn bị đứng dậy.

“Anh không cần em nữa...”

Giọng nói Minh Giản trầm xuống, chậm rãi nói, đầy ủy khuất—nghe đau lòng.

“Ly hôn thôi chưa đủ, anh còn chết nữa! Anh nhẫn tâm thật!”

Giọng nói Minh Giản nghẹn ngào nức nở, đầu vùi vào trong gối, vẻ mặt đau khổ.

“Nhung Cửu! Nhung Cửu, anh đi đâu vậy! Nhung Cửu!”

Vừa nói vừa đưa tay ra nắm lấy.

Ánh trăng yếu ớt rọi qua tấm rèm chíu sáng những giọt nước mắt trên mặt Minh Giản.

Bóng đen nắm lấy tay Minh Giản.

“Tôi ở đây.”

Minh Giản nắm chặt tay Nhung Cửu, mắt vẫn nhắm, trong giấc ngủ nước mắt không ngừng rơi, hắn đặt tay lên một bên mặt cậu, nước mắt làm ướt lòng bàn tay hắn, khiến trái tim hắn đau nhói.

“Đừng bỏ tôi.”

Minh Giản khóc lóc van xin.

“Tôi không đi, tôi không đi đâu cả. Ngủ đi.”

Giọng nói của người nọ nhẹ nhàng dỗ dành, tay còn lại chạm lên mặt Minh Giản, ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt của cậu.

“Nhung Cửu.”

“Được rồi, tôi ở đây, vợ ơi, em đừng khóc, chờ tôi nửa năm, nửa năm sau, tôi sẽ quỳ trước mặt em mặc cho em đánh mắng gì cũng được. Nhưng em đừng thay lòng, mộ có thể xanh nhưng đầu không thật sự không thể xanh. Em coi như thủ tiết chờ tôi một năm nhé! Quyết định vậy đi! Đừng làm loạn khi tỉnh đó! Ngoan nào!”

Vỗ nhẹ Minh Giản, dỗ dành Minh Giản đang gặp ác mộng chìm vào giấc ngủ sâu.

Điện thoại trong túi rung lên ba bốn lần, thấy trời đã gần sáng, hắn đứng dậy định rời đi, nghĩ ngợi một hồi, hắn ném quần áo của Minh Giản từ cửa ra vào tới giường, tạo thành hiện trường lột đồ vừa tới nhà.

Hắn đi rất thoải mái.

Vì Minh Giản không uống được nhiều, lúc vui vẻ thì có thể được hai ba chai bia. Tối qua một mình dứt hết nửa chai vodka hên là không bị ngộ độc rượu.

Minh Giản bị đánh ngất xỉu, dù đánh rất nhẹ nhưng đương nhiên cậu sẽ không nhớ chuyện gì đã xảy ra hay nói gì cả.

Khi Minh Giản tỉnh đã là giữa trưa, xoa xoa cổ, ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, cố nhớ lại chuyện tối qua, trồng cỏ trên mộ Nhung Cửu xong đi uống rượu chè chén, uống hai ly, sau đó vũ công nam đi xuống không ngừng rót rượu cho cậu, cậu cố ý uống nhiều nhằm ép Nhung Cửu ra ngoài!



Nhưng kí ức của cậu chỉ dừng lại ở lúc ra khỏi cửa quán bar, còn những chuyện phía sau cậu không nhớ được gì cả.

Nhung Cửu vẫn không xuất hiện.

Tên khốn này chết rồi à?

Tốt nhất là chết đi, nếu không khi gặp lại cậu sẽ lại đánh chết tên hỗn đãn này!