chương 6 Kêu anh ta tới đây

Cũng không biết ngồi bao lâu, di động vang lên.

Âm lượng vốn dĩ ở mức thấp nhất, nhưng âm thanh đột nhiên vang lên trong nghĩa trang tối tăm này, khiến người ta phải sợn tóc gáy!

“Cậu ta điên rồi! Hoàn toàn điên rồi!”

Lý Thất gào lên trong điện thoại.

Nhạc ở đầu bên kia điện thoại ồn ào, rất to. Có rất nhiều la hét ầm ĩ.

“Cậu ta uống hết nửa chai vodka! Giờ cậu ta đang nhét tiền vào quần sịp của vũ công! Nói kiểu gì cũng mang vũ công đi thuê phòng khách sạn! Tôi cản không được! Tôi lấy ly rượu của cậu ta đi, cậu ta liền dùng chai rượu đánh tôi! Mau nghĩ cách đi! Nhanh lên!”

“Vãi! Ông có thiệt không vậy?!”

“Ông con mẹ nó chứ vãi! Thêm một lúc nữa là cậu ta đi ghẹo người khác thì ông đừng có trách!”

Lý Thất không quan tâm điện thoại có nhét vào túi hay không, hai tay nhanh chóng tóm lấy Minh Giản. Ngăn chặn con vịt nhỏ lăn vào vòng tay của Minh Giản!

(*Vịt nhỏ= money boy)

“Ai thưởng cho cậu thì là của cậu. Nhảy xong thì đi đi!”

Vũ công vẫn còn mỏng manh không xương, dựa vào ngực Minh Giản.

“Đi đâu nha, anh này nói muốn cùng tôi yêu đương! Anh ơi, em đi với anh!”

Minh Giản uống quá nhiều, mặt đỏ bừng, ánh mắt không còn sắc bén lạnh lùng mà trở nên mềm mại như nước, tầng băng xa xách trên người biến mất, như biến thành một người khác, có thể cười, sẽ gây rắc rối, sẽ lôi kéo tán tỉnh vũ công nam.

“Chồng tôi chết rồi, tôi muốn bắt đầu một mối quan hệ mới, chính là cậu! Chúng ta đi kiếm phòng đi!”

Với những bước chân lảo đảo, tươi cười trên mặt, còn có sự nâng đỡ của vũ công nam chuẩn bị ra ngoài hưởng lạc.

“Thuê phòng là gì? Muốn mang mũ cho cậu ấy thật à? Người quản lý đâu? Mau đưa tên này đi nhanh! Anh dâu! Đừng quậy nữa!”

Lý Thất luống cuống tay chân kéo Minh Giản và đẩy con vịt kia ra. Hét lên gọi người phục vụ hoặc ai đó mau đến đưa gã trai bao đi. Nhưng tiếng nhạc sập sình, người người điên cuồng nhảy nhót chả có ai quan tâm đến tiếng gào của hắn cả.

Tên vũ công nọ không vui, cái tên này sao cứ nhảy vào phá hoại chuyện tốt của gã thế?

Người đàn ông này vừa hào phóng và đẹp trai, nhìn là biết hàng cực phẩm, đêm nay nhất định gã phải ngủ, biết đâu may mắn hơn nữa, sáng mai có thêm một bạn trai thì sao!

Gã ta lấy trong ví ra ba trăm nhân dân tệ, đưa cho Lý Thất.

“Được rồi, tới đây thôi! Tôi và quý ông này sắp làm chuyện sung sướиɠ rồi. Anh đi đi!”

Nói xong, gã kéo tay Minh Giản lại, đỡ người đi ra khỏi quán bar.

Lý Thất không ngờ còn có thể như vậy. Đây là định làm thật?

“Anh dâu! Tỉnh lại đi! Không được đâu! Nói chơi thì được nhưng làm thì không được đâu!”

Minh Giản ‘hừ’ một tiếng đẩy Lý Thất ra.

“Anh không quản được tôi, kêu anh ta tới đây!”

“Anh ấy……”

Lý Thất muốn nói mà nói không được.

Minh Giản hoàn toàn không để ý tới thái độ của hắn, chỉ hừ lạnh thêm một tiếng.

“Sau một năm ba tháng ly hôn anh ta qua đời. Dù nói gì đi nữa, việc tôi tìm mùa xuân thứ hai của mình là hợp lý! Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn và còn có những niềm vui khác. Anh nói thế mà giờ lại không cho tôi nói chuyện yêu đương là sao? Đi đi! Đừng làm phiền tôi!”

Minh Giản cười ngang ngược, đưa tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của vũ công nam trong lòng.

“Tiểu yêu tinh, đi thôi!”

Anh dùng vai đẩy Lý Thất ra, ôm lấy gã trai bao rồi rời khỏi quán bar.

Gã trai bao biết rõ hoàn cảnh xung quanh đây, phía sau quán bar có một khách sạn bốn sao!

Lý Thất thực sự không tìm ra cách nào tốt để ngăn cản Minh Giản cả. Nhìn đối phương trượt tới bên bờ vực của đạo đức!

Khi hắn sốt ruột, không biết phải làm gì thì điện thoại rung lên.

Lý Thất vội vàng đuổi theo, nhìn thấy gã trai bao đang đi đường tắt nhỏ giữa hai tòa nhà, quay lại thì thấy đó là một khách sạn bốn sao!

Lý Thất huýt sáo một tiếng, chờ khoảng ba giây, liền nghe được một tiếng huýt sáo đáp lại.

Lý Thất nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất, chọn một góc mà camera giám sát không thể nhìn thấy rồi ném về phía cột đèn đường, đèn đường phụt ra một tiếng.

Một ngọn đèn đường khác trên đường cũng tắt.

“Sao đèn đường hỏng rồi?”

Tên vũ công lẩm bẩm ngạc nhiên.

Lý Thất đứng ở cuối đường, trong lòng nhẩm đếm một, hai, ba.

Sau đó hắn lao vào ngõ!

Cùng lúc đó, một bóng đen từ phía bên kia con hẻm cũng lao tới.

Lý Thất và bóng đen không nói gì, họ giống như hai con thú hoang đột nhiên phát lực, Lý Thất lao về phía vũ công, giơ tay lên đánh vào gáy người nọ. Vũ công không nói một lời, trợn mắt cả người mềm oặt ngất đi trong vòng tay của Lý Thất.

“Ai…?”

Minh Giản vừa mở miệng, nhìn thấy trước mắt hiện lên một bóng đen sau đó là cô đau nhức, thân thể mềm nhũn bị bóng đen ôm vào lòng.

Cái bóng ôm Minh Giản trong tay, tức giận đá gã vũ công một cái, nói: “Đưa tên này về!”

Lý Thất mang theo con vịt vàng trước khi đi nói thêm một câu: “Ông cũng sớm một chút! Nếu bị chủ nhiệm biết, nhất định sẽ bị phạt.”

“Ừm.”

Bóng đen cẩn thận cõng Minh Giản trên lưng. Đi sát vào góc hoặc lách sang một bên để tránh camera và không thu hút sự chú ý của người khác. Sau hai ba lượt, đã đến bãi đậu xe.

Mở cửa xe, cẩn thận đặt Minh Giản vào ghế phụ. Khi nhìn thấy camera giám sát phía trên đầu, nhanh chóng hạ vành mũ xuống rồi nhanh chóng lên xe.

Ngựa quen đường cũ lái xe về nhà Minh Giản — căn nhà mà hai người đã cùng nhau mua sau 3 năm kết hôn, không lớn, chỉ hơn 100 mét vuông.

Nhung Cửu cố ý mua hai phòng ngủ và một phòng khách, phòng khách dùng làm phòng làm việc của Minh Giản, lúc đó hắn nói nhà chúng ta không còn dư phòng, cho dù có cãi nhau đòi ngủ riêng cũng không được. Chỉ có thể chiến đấu hừng hực cả đêm để ngày hôm sau vẫn tiếp tục yêu nhau.

Mọi thứ vẫn như cũ, ngoại trừ quả bóng rổ, máy chạy bộ, dép và quần áo của Nhung Cửu những thứ thuộc về Nhung Cửu đều biến mất.