chương 5: Nhìn trụi lủi khó chịu

Minh Giản đi vòng quanh mộ Nhung Cửu, tỏ vẻ không hài lòng.

"Nhìn trụi lủi khó chịu quá. Mấy anh mang ít cỏ tới trồng trên mộ đi."

Đừng nói Lý Thất ngu người, những người công nhân kia cũng ngớ ra.

Những gia đình giàu có trồng cỏ trong sân nhà, vành đai xanh cũng có, nhưng chưa bao giờ nghe qua chuyện có người muốn trồng cỏ lên trên mộ.

Phần mộ một mảng xanh mướt, đã chết rồi vẫn phải đội nón xanh?

"Rầm" một tiếng động vang lên ở góc đông nam.

Minh Giản hét ầm lên: "Ai? Trốn cho kỹ chứ ra ngoài để tôi nhìn được.. đánh chết chôn luôn!"

Bóng đen phía sau tấm bia mộ không cẩn thận làm rớt lư hương, sợ tới mức run bần bật.

"Nhìn tôi làm gì? Còn chờ gì nữa, làm đi! Nhanh lê, gần tới 12 giờ! Đừng đợi có cái gì chui ra kéo mấy người xuống."

Minh Giản trừng mắt nhìn nhóm công nhân.

Bọn họ đều sợ hãi, chẳng trách dám thuê họ với giá gấp năm lần bình thường, này mẹ nó không phải là việc cho người bình thường làm!!!

Trong lòng điên cuồng mắng người, nhưng lại không dám không nhanh. Tới 12h chính là phim kinh dị đời thật đó!

Họ cúi lạy ba lần trước bia mộ của Nhung Cửu.

"Không phải lỗi của chúng tôi. Đừng tìm chúng tôi! Hãy tìm anh ấy!"

Thiếu chút nữa là dập đầu quỳ lạy luôn!

Không còn thời gian để này nọ nữa, họ lập tức lấy dụng cụ làm.

"Anh dâu! anh làm gì vậy? Sao có thể trồng cỏ trên mộ được? Người chết rồi thì anh cứ để anh ấy được yên ổn đi anh ơi!"

Lý Thất vội vàng ngăn đối phương lại, trên mộ có một thảo nguyên xanh tươi, mọc um tùm!

"Tôi đã nói trước rằng tôi sẽ đội nón xanh cho anh ta rồi mà." Minh Giản hợp lý hợp tình nói.

Cậu lấy trong cặp ra cây bút dạ màu xanh lá cây không biết mua từ lúc nào — chắc trong lúc mua sắm điên cuồng chiều nay.

Minh Giản cởi nắp bút, cúi nửa người trước bia mộ, khéo léo vẽ chiếc mũ tai bèo lên trên tấm ảnh Nhung Cửu được dán trên bia mộ, đồ xanh, xanh mượt, xanh rì! Một cái nón xanh mới mẻ!

"Mẹ ơi! Đừng làm vậy mà! Đừng! Nhung Cửu sẽ tức điên mất! Anh dâu ơi! Anh điên rồi! Dừng lại!"

Lý Thất cố gắng ngăn hành động vẽ nón xanh lên đầu nc của Minh Giản.

Minh Giản thô bao ném bút đi, hét về hướng Tây Nam.

"Tôi sẽ lấy tiền bồi thường tử vong của anh, đi shopping, mua nhà, mua xe, đi quán bar làʍ t̠ìиɦ, yêu rồi lại kết hôn, sống trong nhà của anh và dùng của anh để nuôi chồng mới của tôi! Tôi sẽ mang cho anh một chồng nón xanh! Anh không vui? Tức giận? Có ngon thì bước ra cản tôi xem!"

Trong mắt Minh Giản mang theo hy vọng cùng kích động, ước gì mình có một đôi mắt thấu thị nhìn trong đêm tối xem hướng đó có phải là tên trứng thúi chết bầm kia không? Dù có là ma cũng được!Chỉ cần bước ra cho cậu nhìn một cái là được!

Cái bóng đen đằng kia di chuyển. Lý Thất vội vàng la to hơn nữa nhằm ngăn cản Minh Giản.

"Người chết sao có thể xuất hiện được!"

Lý Thất nắm lấy cánh tay Minh Giản không cho anh nhìn về hướng đó nữa.

"Tôi biết cậu đau lòng, muốn dùng cách này để Nhung Cửu về! Nhưng người đã chết rồi, cậu đừng hành động quá kích làm gì."

Nhóm công nhân nhanh nhẹn, sau một lúc trên mộ đã một màu xanh mườn mượt.

Đứng một bên không biết phải làm gì tiếp theo, muốn lấy tiền chạy lấy người, nhưng mà chủ thuê hình như không được bình thường lắm. Nửa đêm nửa hôm một người ăn mặc sang trọng lịch sự làm những chuyện điên rồ và la hét ầm trời, đây chắc không phải là đau lòng quá nên phát điên rồi chứ?

"Các anh đi trước đi, đi thông thả!" Lý Thất nhanh chóng lấy ví ra đưa tiền cho họ.

Các công nhân nhanh chóng chạy đi, không còn ai ở lại nghĩa trang nữa, người đàn ông lớn tuổi cầm tiền nhìn người thuê vẫn đang nhìn về phía xa từ hy vọng đến thất vọng, ông thở dài, hạ giọng nói: "Vị tiên sinh này có chút kích động, có chút điên cuồng, cậu nên nhanh chóng đưa người đi trị đi!"

Lý Thất gật đầu, vẫy tay.

"Anh dâu! Về thôi! Nửa đêm anh định làm gì ở đây? Nếu không ngày mai đi gặp bác sĩ tâm thần thử?"

Minh Giản kích động phản bác: "Tôi không bị bệnh đi gặp bác sĩ làm gì?"

Xung quanh không có động tĩnh gì, cậu hơi thất vọng, sau đó tức giận nghiến răng nghiến lợi.

"Anh không ra đúng không? Được rồi! Đừng hối hận!"

Nói xong, xoay người rời đi, bước chân như gắn phản lực gió, nhanh chóng xuống núi.

Muộn rồi, Lý Thất muốn về nhà ngủ một giấc, hắn lại nhìn về phía Đông Nam, thấy một ngón tay vươn ra chỉ về phía Minh Giản đang ở lối vào nghĩa trang.

"Má nó! Tôi thiếu nợ cậu hay gì?!" rồi vừa chạy vừa la to: "Anh dâu ơi, chờ tôi với!"

Nghĩa trang náo nhiệt cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Ở phía Đông Nam, từ sau bia mộ có một bóng người chui ra, nhìn xuống núi. Sau khi chắc chắn rằng xung quanh không có gì ngoài trừ những người đang ngủ — anh mới đứng thẳng dậy.

Cử động eo và chân, hai chân ngồi xổm tê rân, nam nhân cao 1,87 mét dưới ánh trăng cái bóng cao thành 2,8 mét.

Bước tới 802, trước bia mộ Nhung Cửu, nương theo ánh đèn đường bên cạnh, nhìn thấy cỏ xanh trên bia mộ, trên đầu chàng trai tuấn tú trên bia mộ đội một chiếc mũ màu xanh lá cây.

"Tiêu rồi! Chết chắc rồi!"

Bóng người này ngược sáng, đội mũ bóng chày đeo khẩu trang, không thể nhìn rõ khuôn mặt. Chỉ lộ ra một đôi mắt giống hệt Nhung Cửu trên bia mộ.

Bóng người ngồi xổm trước bia mộ.

Nhìn chằm chằm vào cái nón xanh hết nửa ngày.

Đưa tay chọc chọc vào bức ảnh.

"Cậu chết vội quá! Không nói lời nào, em ấy tức điên rồi!"

"Chắc chắn không tin là cậu chết rồi nên mới dùng thủ đoạn này ép người ra ngoài đó!"

"Còn không biết tính tình của em ấy sao? Cậu còn dám làm em ấy nổi bão? Hiện tại chọc người ta quạo rồi, xem cậu làm gì được, quỳ cả đêm cũng không xong đâu. Bình thường người ta nhỏ nhẹ thế thôi nhưng nếu tức lên rồi, thì ăn cho đủ. Đời này đừng mơ ngẩng đầu trước mặt người ta nhé, không quỳ mỗi ngày không được."

"Những gì em ấy nói chỉ là những lời giận lẫy mà thôi, em ấy sẽ không cắm sừng cậu đâu."

"Lỡ như bị cắm sừng thiệt thì sao? Bây giờ Minh Giản là độc thân, ly hôn được một năm ba tháng, ngươi cũng chết rồi, em ấy làm gì chả được. Nếu thật sự yêu người khác... không...không. Tình cảm sâu sắc, mười năm tình cảm thì sao? ....cũng không được, nếu mười năm sâu đậm mà lúc lúc kí đơn ly hôn thì rất nhanh gọn, như vậy có phải nói lên người đã thay đổi khẩu vị không?"

"Nếu em ấy không muốn thủ tiết thì chịu, như vậy ngươi chính là một góa chồng có con trai."

"Không thể để em ấy thật sự đội nón xanh được. Nếu muốn trải qua khoảng thời gian này một cách tốt đẹp hay là đem người đi thôi miên nhỉ? Hình như trong căn cứ có một bác sĩ lợi hại lắm thì phải?"

"Thời gian an toàn là nửa năm, có cách nào bình yên vượt qua không trời?"

"Làm gì đây? Nhưng em ấy không đi theo đường bình thường."

Thở ngắn than dài, ngồi xổm phát sầu.

~~~~~~~~~