Từng câu từng chữ của Dạ Lăng Hàn giống như một con dao không ngừng lăng trì trái tim Kỷ Nhiên.
Giây phút này, ửng hồng trên mặt lập tức rút đi, bờ môi cậu run rẩy, đáy mắt đều là bi thương.
Dạ Lăng Hàn nhìn ra được uất ức của Kỷ Nhiên, nhưng anh cũng rất uất ức.
Vì đoạn tình cảm này, trả giá của anh không hề ít hơn Kỷ Nhiên.
Vì ở bên Kỷ Nhiên, anh từ bỏ nhiều Omega ưu tú như vậy.
Thứ lấy được không phải là công nhận và tình yêu của Kỷ Nhiên, mà là kiêng kị vô tận của cậu.
Dạ Lăng Hàn nhịn một bụng tức, lời nói ra càng không có chừng mực: “Cũng không biết sao tôi lại trở về nữa? Nhìn thấy em là tôi buồn nôn rồi. Trước kia em không như vậy, sao bây giờ càng ngày càng nhàm chán.”
Lấy lại áo khoác, Dạ Lăng Hàn cũng không quay đầu lại, cất bước rời khỏi phòng ngủ.
Kỷ Nhiên ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
‘Buồn nôn’, ‘nhàm chán’.
Người đàn ông mà cậu yên đến không cần tôn nghiêm lại đánh giá cậu như vậy!
Kỷ Nhiên bệnh rồi!
Bởi vì thuốc hợp thành mà sinh ra phản ứng bài xích, vì lần đầu phát tình mà khó chịu, còn vì tâm bệnh… đêm hôm đó, cậu bắt đầu lên cơn sốt cao.
Kỷ Nhiên sốt rất cao, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Sốt cao không hạ khiến người hầu trong biệt thự hoảng sợ, luống cuống tay chân gọi điện thoại cho Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn đang tham gia một bữa tiệc thương mại, người đi theo bên cạnh chính là Cam Nhuệ.
Điện thoại di động vẫn luôn vang lên, nhưng Dạ Lăng Hàn không có ý bắt máy.
Cam Nhuệ nhắc nhở anh: “Cậu Dạ, điện thoại di động của anh đang kêu.”
“Phiền quá đi mất!” Dạ Lăng Hàn bực bội cúp điện thoại.
Nhất định là Kỷ Nhiên yêu cầu anh trở về.
Lần này, anh muốn vắng vẻ cậu mấy ngày, xem Kỷ Nhiên còn dám trưng ra sắc mặt thối đó nữa không.
Khi mới yêu nhau, Dạ Lăng Hàn thật sự nâng niu Kỷ Nhiên trong lòng bàn tay, trước giờ chưa từng để cậu phải chịu một chút ấm ức nào.
Nhưng hai người đều là Alpha, bản tính dũng mãnh.
Kỷ Nhiên lại không biết cách nhượng bộ, Dạ Lăng Hàn thì càng không cần phải nói. Quý thiếu thế gia, từ nhỏ quen thói kiêu căng.
Từ ‘cúi đầu’ căn bản không có trong từ điển của anh.
Mỗi lần hai người cãi nhau, cho dù là trách nhiệm của ai, người cúi đầu trước luôn luôn là Kỷ Nhiên.
Dần dà, Dạ Lăng Hàn tập mãi thành quen, cảm thấy Kỷ Nhiên nên chiều theo anh, nên nhường nhịn anh.
Ai bảo Kỷ Nhiên yêu anh chứ?
Điện thoại di động lại vang lên, đáy mắt Dạ Lăng Hàn ngập tràn hơi lạnh, nhận điện thoại: “Có chuyện gì mau nói!”
Tiếng nói mang đầy lo lắng của người hầu từ bên kia điện thoại truyền đến: “Cậu Dạ, cậu Kỷ bị bệnh rồi!”
Ánh mắt Dạ Lăng Hàn chấn động, lời hỏi thăm đến miệng lại nuốt trở vào, anh đổi lời, cười khẩy nói: “Biết mình sai rồi, không bỏ xuống được sĩ diện xin tôi trở về, bắt đầu giả bệnh tìm kiếm đồng tình sao?”
“Không phải, cậu Kỷ thật sự bị bệnh.” Người hầu sốt ruột toát mồ hôi hột: “Cậu Dạ, tôi quay video cho cậu.”
Không lâu sau, video được gửi tới.
Sau khi xem xong, sắc mặt càng lạnh hơn, giọng điệu cũng càng thêm không kiêng nể gì: “Giả vờ cũng giống lắm! Gọi em ấy tỉnh dậy đi! Có sức diễn kịch, không bằng ở nhà suy nghĩ kỹ càng xem nối dõi tông đường cho tôi như thế nào.”
Bịch…
Vô tình cúp điện thoại.
Người hầu cầm ống nghe, ngơ ngác đứng ở đó.
Sau khi lấy lại tinh thần, anh ta nhìn Kỷ Nhiên đang vô cùng đau đớn, sốt đến khuôn mặt đỏ bừng ở trên giường, trong lòng vô cùng khó chịu.
Anh ta là người hầu trong biệt thự lâu như vậy, biết Kỷ Nhiên yêu Dạ Lăng Hàn cỡ nào.
Bây giờ bên người cậu Dạ có người khác rồi cho nên không cần cậu Kỷ nữa!
Cậu Kỷ thật là đáng thương!
Không có phân phó của Dạ Lăng Hàn, người hầu cũng không dám đi tìm bác sĩ, mấy người hầu chỉ có thể thay phiên nhau dùng nước ấm lau người cho Kỷ Nhiên, cố gắng giảm bớt thân nhiệt cho cậu.
Cũng may trong biệt thự có thuốc dự phòng, sau khi cho Kỷ Nhiên uống thuốc hạ sốt, sau nửa đêm, cơn sốt của cậu dần hạ xuống.
Hạ sốt cũng chỉ là tạm thời, ngày hôm sau, Kỷ Nhiên lại sốt cao tiếp.
Lần này sốt còn cao hơn lần trước.
Cứ tiếp tục như vậy, lỡ như dẫn đến biến chứng thì phải làm sao bây giờ?
Người hầu cực kỳ sợ hãi, lại bấm số điện thoại của Dạ Lăng Hàn.