Chương 14: Diễn kịch đến nghiện rồi hả?

Dạ Lăng Hàn đang họp, bực bội vỗ bàn một cái: “Các anh có thôi đi không? Diễn kịch đến nghiện rồi hả?”

“Các anh nói với Kỷ Nhiên, sử dụng trò vặt này trước mặt tôi vô dụng!”

“Thật sự bị bệnh? Vậy các anh cũng làm lớn chuyện quá rồi, không phải chỉ bị sốt thôi sao? Có ai chưa từng bị sốt! Tìm bác sĩ làm gì? Để em ấy ráng chịu ở nhà đi, mấy ngày nữa là bệnh sẽ tự khỏi.”

“Không phải mỗi ngày em ấy đều nói mình là Alpha sao, từ trước đến nay tố chất thân thể của Alpha luôn rất tốt, chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, cần phải tỏ ra yếu ớt như vậy sao? Cũng không phải Omega yểu điệu cần người khác che chở, bảo em ấy đừng vờ yếu đuối trước mặt tôi.”

Dạ Lăng Hàn vô tình cúp điện thoại, anh cảm thấy đây là trò xiếc Kỷ Nhiên lừa anh trở về.

Muốn anh trở về, vậy thì tự gọi điện thoại xin anh.

Có lẽ, anh vui vẻ sẽ thật sự trở về.

Giở loại mánh khóe vặt vãnh này lừa anh, coi anh là đồ ngu à!

Đáy lòng Dạ Lăng Hàn vẫn luôn bực bội, quả thật đã mấy ngày không trở về biệt thự xem thế nào rồi.

Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, Kỷ Nhiên nằm trên giường bảy ngày mới dần dần hồi phục.

Nhưng sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, tình trạng cơ thể cũng không tốt như lúc đầu.

Rõ ràng là một Alpha, vậy mà còn yếu đuối hơn cả Omega.

Mấy ngày nay, Kỷ Nhiên cũng đại khái biết thái độ của Dạ Lăng Hàn.

Người hầu vốn ở trong biệt thự đều chuyển đi, biệt thự trống rỗng hệt như một l*иg giam lạnh lẽo.

Ba ngày trước, Kỷ Nhiên tỉnh lại muốn uống ngụm nước, còn phải cố lết cơ thể yếu ớt xuống dưới lầu rót nước uống.

Không có nước ấm, uống nước lạnh vào bụng khiến cậu run rẩy cả người.

Lạnh lẽo trong cơ thể có thể thoáng cái rồi qua đi, nhưng nguội lạnh trong trái tim mới là khó chịu và dai dẳng nhất.

Mấy ngày nay, Dạ Lăng Hàn không gọi một cuộc điện thoại, không gửi một tin nhắn cho cậu.

Dạ Lăng Hàn là đang ép cậu, ép cậu cúi đầu chịu thua.

Nhưng mà lần này Kỷ Nhiên không làm như vậy.

Sau khi sức khỏe phục hồi, cậu về trường chuẩn bị xử lý việc tốt nghiệp.

Vừa xuống taxi, ánh mắt của Kỷ Nhiên đã bị hai bóng người đằng xa hấp dẫn.

Một Alpha trẻ tuổi anh tuấn và một Omega xinh đẹp dịu dàng, hai người đứng trước cửa trường học thân mật nói chuyện với nhau.

Omega kia mỉm cười nhìn Alpha trước mặt, ngón tay trắng nõn thon dài rơi xuống chỗ cổ của người đàn ông, chỉnh lại cổ áo giúp người đàn ông. Động tác giữa hai người hết sức thân mật, hệt như một đôi đang trong tình yêu cuồng nhiệt.

Kỷ Nhiên chỉ thoáng nhìn rồi lập tức cúi đầu xuống, trong ánh mắt rũ xuống tràn đầy đau thương.

Alpha cách đó không xa chính là Dạ Lăng Hàn.

Thật sự là anh quá nổi trội, thân là Alpha có khí thế mạnh mẽ, dù cách rất xa cũng có thể khiến người ta nhìn mà khϊếp sợ.

Kỷ Nhiên không muốn chú ý đến cũng không được.

Chắc chắn vị Omega xinh đẹp bên cạnh anh chính là Cam Nhuệ.

Trường học của Kỷ Nhiên chỉ nhận Alpha, trường học bên cạnh chỉ nhận Omega.

Nhìn dáng vẻ của Dạ Lăng Hàn, hẳn là đưa Cam Nhuệ đến trường.

Kỷ Nhiên khẽ cong khóe môi, trong lòng tràn đầy đắng chát.

Cậu và Dạ Lăng Hàn yêu nhau bốn năm, cũng chỉ lúc mới theo đuổi cậu thì Dạ Lăng Hàn mới đưa cậu đến trường.

Sau khi theo đuổi được rồi, đều là cậu đến tập đoàn Dạ Thị tìm Dạ Lăng Hàn.

Có đôi khi Dạ Lăng Hàn họp hành hay bận rộn công việc, cậu sẽ chờ ở phòng nghỉ.

Chờ đợi ròng rã mấy tiếng, thậm chí là một ngày.

Dạ Lăng Hàn bận rộn thì ngay cả thời gian nhìn cậu một cái cũng không có.

Mà cậu lại không oán không giận, lòng như mật ngọt chờ đợi anh.

Bây giờ nghĩ lại, thời điểm đó cậu đúng là bị tình yêu làm cho ngu ngốc.

Kỷ Nhiên đưa tay ấn lên vị trí trái tim.

Nơi này, rất đau, rất đau.

Biết rõ Dạ Lăng Hàn đã đính hôn với Cam Nhuệ, bọn họ ở bên nhau cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng vẫn không quản được trái tim của mình, không cắt được đoạn tình cảm này.

Không muốn nhìn thấy hai người kia nữa, Kỷ Nhiên sợ mình không khống chế nổi sẽ làm ra chuyện mất trí.

Cậu tăng nhanh bước chân, khi chuẩn bị bước vào cổng trường, sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp: “Đứng lại!”