Trước mắt là cảnh đêm phồn hoa của Đài Bắc
Đêm hè, gió đêm mang đến không khí mát mẻ, cũng làm cho anh cảm thấy rất quen thuộc, sự quen thuộc chưa bao giờ biến mất trong mấy năm gần đây, quen thuộc giống như Bái Nghê vẫn đang bên cạnh, chỉ cần anh quay lại, đã có thể thấy được ánh mắt rạng rỡ vui vẻ của cô.
Bái Nghê thích cảnh đêm, yêu mến những vì sao, yêu mến tất cả những thứ có thể phát sáng trong đêm tối.
Cô thích nhất là nắm tay anh, nói với anh về khát vọng ở tương lai.
Họ sẽ có mấy đứa con, đặt tên chúng là gì, bố trí phòng như thế nào…
Nhìn sương mù dần tản ra trong đêm, Chu Khắc Phi giật mình, cho dù xa cách ngần ấy năm, trong thâm tâm anh vẫn có loại đau đớn này, đau đến tận tim.
Bái nghê . . . em thế nào rồi? Có khỏe không?
Hít sâu một hơi thuốc Chu Khắc Phi chậm rãi thở ra.
Bái Nghê mang họ Trình, giống anh- cùng theo họ của viện trưởng.
Cô rất thông minh, rất hứng thú với công nghệ bảo vệ môi trường, chính sự say mê đó đã giúp cô nhận được sự giúp đỡ của các nhà tài trợ tiến vào cánh cổng trường đại học.
Quen biết nhau ở trường đại học, cùng là trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện, sau khi yêu nhau, họ nhanh chóng thống nhất mục tiêu cuộc sống, họ muốn có nhà, có một phòng khách tràn ngập tiếng cười của trẻ thơ.
Muốn thường xuyên chụp ảnh, và lưu lại mỗi thời khắc hạnh phúc.
Giúp con cái ghi lại quá trình trưởng thành bằng những thước phim
Biến ngôi nhà trở thành nơi ấm áp nhất thế giới.
Bái Nghê có cái mền nhỏ, ôm từ nhỏ tới lớn, mỗi ngày phải ôm nó mới có thể ngủ, niềm vui lớn nhất của cô là vừa trùm cái mền kia vừa cùng anh miêu tả mộng tưởng tương lai, bất luận là chuyện lớn hay nhỏ, từ miệng cô nói đều trở nên thú vị vạn phần.
Hai người đều cảm thấy người kia chính là ông trời mang đến đề đền bù tổn thất cho mình, có lẽ đã từng trải qua những mất mát trong cuộc sống, hai người đều quý trọng lẫn nhau, cẩn thận gìn giữ tình cảm này, các bạn học chỉ biết là anh có bạn gái nhưng không ai biết cô là ai, cô cũng vậy.
Bạn bè trong cô nhi viện thỉnh thoảng sẽ đến thăm cô, cô em gái đặc biệt tốt với cô cũng có khi ở lại qua đêm, nhưng anh chưa bao giờ gặp mặt bọn họ.
Không phải không muốn công khai, mà là, họ muốn đợi đến khi tình cảm đã chín muồi.
Khi thời cơ thích hợp đến, họ sẽ tuyên bố.
Vốn dĩ kế hoạch là họ sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp, nhưng mà, Bái Nghê và bạn học đi biển Hoa Đông chụp ảnh làm tư liệu lại xảy ra chuyện, cô trợt chân ngã xuống biển, một đi không trở về.
Cô không có người thân, bởi vậy người không cam lòng cũng chỉ có anh.
Một thanh niên hai mươi ba tuổi, anh không có khả năng, những việc anh làm được cũng có hạn, anh dành suốt hai tháng tìm kiếm cô trên bờ biển, rốt cuộc cũng phải chấp nhận sự thật.
Đại dương không có điểm dừng, ngày Bái Nghê rơi xuống lại đúng có sóng lớn.
Người dân địa phương nói với anh, bờ biển này cho dù biết bơi cũng chưa chắc có thể lực vượt sóng suốt mấy cây số để có thể vào bờ.
Bái Nghê rất giỏi cưỡi ngựa, cô có thể lực khá tốt nhưng mà, cô không biết bơi.
Ngay cả bơi đơn giản nhất cô cũng không biết.
Hạ Hữu Quang lại tận tình lo lắng, hỏi anh có muốn đi Mỹ không.
Anh suy nghĩ, cũng tốt, dù sao Đài Bắc đã không còn gì khiến anh lưu luyến.
Bảy năm trôi qua, anh vẫn độc thân, mấy lần Hạ Hữu Quang muốn tác hợp anh với cháu gái của ông, nhưng đều không thành công.
Anh không muốn kết hôn, lập gia đình.
Nếu có một ngày anh bước vào lễ đường, nhất định là vì người con gái anh yêu đang đứng cạnh anh, anh muốn cùng cô sống qua cả đời, chứ không phải vì nguyên nhân nào khác…
“Này!” Tiếng nói non nớt của trẻ con vang lên, “Chú cũng bị mẹ mắng sao?”
Chu Khắc Phi lấy lại tinh thần.
Nói chuyện với anh là một đứa bé mới cao khoảng một mét, không nhìn rõ tướng mạo, mơ hồ thấy được một đôi mắt to tròn.
“Chú cũng bị mẹ mắng à, cho nên mới ngồi một mình buồn bã ở đây?”
Giọng nói ngây thơ làm anh nhịn không được mỉm cười.
Nếu như có thể, anh cũng hy vọng được mẹ mắng, chỉ tiếc là, anh đã bị bỏ rời từ khi mới lọt lòng, anh thậm chí còn chưa từng biết mặt ba mẹ ruột.
Thời thiếu niên, chuyện này cũng làm cho anh mặc cảm, buồn phiền, tức giận, ôm hận, nhưng, từ lúc gặp Bái Nghê, anh đã dần dần bị cô ảnh hưởng.
Cô từng nói, nhất định không được như vậy. Cô vẫn luôn nói, đó hẳn là cứu cánh cuối cùng.
Muốn tạo dựng tương lai bền vững, đừng chìm đắm trong quá khứ không thể nào thay đổi.
Cứ như vậy, từ từ, anh cảm thấy mình cũng thay đổi, ở cùng một chỗ với Bái Nghê bốn năm, anh đã học được cách tha thứ, cũng không cần nén giận, thời thiếu niên, anh lạnh lùng nhìn người khác có cha mẹ, nhưng bây giờ, anh đã biết không cần phải như vậy.
Chu Khắc Phi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cậu bé, “Con là cháu trai của giáo sư Tề Ân Thục?”
Bữa tiệc lớn như vậy, không ai mang theo trẻ con, trừ khi là người nhà của chủ nhân.
Quả nhiên, cậu bé gật đầu nhẹ, “Bà là bà ngoại của con”
“Sao con lại ra đây một mình?”
“Con vừa bị mẹ mắng, cho nên muốn ra đây hít thở không khí trong lành, không ngờ, có người còn tới sớm hơn con nữa.” Cậu bé thở dài một hơi, “Vậy, Chúng ta như thế này là người lưu lạc thiên nhai a”
Còn nhỏ lại bày đặt lý luận, Chu Khắc Phi buồn cười, kỳ quái, có phải trẻ con đều như vậy không? Hay là sự giáo dục của Tề gia làm cho nó khác hẳn người thường?
"Con mấy tuổi?"
“Sáu tuổi” Cậu bé nhìn hắn, “Còn chú?”
"30."
“Già quá”
Chu Khắc Phi mở to hai mắt. Già?
Anh mới ba mươi, nhìn khắp buổi tiệc, anh hẳn là người trẻ tuổi nhất, không ngờ trong mắt bạn nhỏ này, người thanh niên như anh lại bị hình dung trong hai chữ, già quá.
Nhưng mà so với bạn nhỏ đang thay răng này, thật sự nói là già cũng không sai.
Anh vươn tay ra, “Chú tên là Chu Khắc Phi”
“Con là Trần Đông Lê, mẹ con gọi con là Trần Bảo Bối”
“Bạn nhỏ Trần Đông Lê, bên ngoài rất nhiều muỗi, hay là chúng ta vào trong nha”
Bạn nhỏ này ra đây cũng năm phút rồi, con gái của giáo sư Tề hẳn là đang tìm khắp nơi.
“Cũng được” Bạn nhỏ hít một hơi, “Nên đối mặt thì phải đối mặt, con cũng không thể trốn mẹ con cả đời.”
“Con làm gì để mẹ con giận vậy?”
“Aizz, có người nói chuyện với mẹ con, muốn hẹn mẹ con đi chơi, nhưng mà con không thích chú đó, cố ý đổ nước chanh lên người chú ấy.”
Chu Khắc Phi cười thầm, nếu con rể của giáo sư Tề biết được, nhất định cảm thấy vui vẻ, con trai che chở cho mẹ mình như vậy, “Con làm rất tốt a”
“Thật sao?”
“Nếu có người muốn hẹn hò với mẹ, không cần khách khí”
“Dạ”
“Nhưng mà, đổ nước trái cây như vậy không tốt, quá lộ liễu, lần sau, con cứ đứng sát kè kè bên mẹ là được rồi.”
Nam nhân có mục đích cũng không thể nào trước mặt trẻ con lại tỏ tình với mẹ nó.
Cậu bé hoài nghi, “Thật vậy hả?”
"Lần sau thử xem sẽ biết."
“Nếu có tác dụng, lần sau con sẽ mời chú ăn bánh xốp nướng mật ở Lệ Bảo quán”
Không hổ danh là cháu trai của giáo sư Tề, mới chỉ hiến một kế mà đã đượcchiêu đãi bánh mật ở Lệ Bảo quán, đến đây mấy ngày, anh biết rõ, bánh mật là món tủ của Lệ Bảo quán, rất nhiều cô gái đều thích.
Nắm tay bạn nhỏ dẫn vào đại sảnh, ánh đèn sáng ngời soi rõ dung mạo đứa bé.
Ánh mắt sáng ngời, cái miệng đáng yêu.
Khuôn mặt nho nhỏ, mũm mỉm trắng trẻo, nếu không mặc âu phục, thật giống một bé gái.