Chồng Ấm Giường

6.5/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chồng Ấm Giường - mới nghe tên truyện đã có cảm giác nóng, nhưng đọc truyện bạn sẽ thấy thật đắng lòng cho nhân vật nam chính tên Chu Khắc Phi. Anh và cô là những cô nhi không c …
Xem Thêm

Người nhà hình như cũng thấy điều đó, cho nên để cậu bé mặc áo sơ mi nhỏ với quần ca rô, vớ trắng và giày tây đen, tóc cũng cắt ngắn ngủn, vừa nhìn đã biết giới tính.

Nhìn đi nhìn lại, thế nào mà ngũ quan vẫn giống một cô bé.

Chu Khắc Phi đột nhiên ngơ ngẩn, đứa nhỏ này, sao càng nhìn càng giống Bái Nghê?

Nó có đôi mắt trong tròn xoe của Bái Nghê, cái miệng nhỏ nhắn, cái mũi thẳng, vành tai mỏng…

Dung mạo tương tự làm lòng anh ấm áp, cảm thấy ông trời cũng không đối xử tệ với anh lắm, để anh gặp được một người giống con của cô.

Anh sờ lên đầu đứa be, “Đi tìm mẹ đi, giải thích với mẹ là con không cố ý.”

“Dạ”

Cậu nhóc chạy vài bước, quay đầu vẫy tay với anh, “Tạm biệt chú”

Yến tiệc rườm rà cuối cùng cũng kết thúc.

Khách khứa từng tốp từng tốp ra về.

Theo phép lịch sự, Chu Khắc Phi quyết định đợi cho đến khi khách về gần hai phần ba rồi mới chào từ biệt giáo sư Tề.

“Boss.” Chu Tư Nhàn tỏ vẻ đã ăn uống no nê, khí sắc hồng nhuận, “Chúng ta chừng nào về?”

“Đợi đến lúc còn sáu mươi người”

Chu Tư Nhàn oa một tiếng, “Vậy chẳng phải còn rất lâu sao?”

“Cho nên tôi mới nói là đợi”

“Nếu còn phải đợi, em nói cho anh nghe tình báo mới thu thập nha.”

Chu Khắc Phi không cho ý kiến, bởi vì theo kinh nghiệm của anh, tin tình báo của Chu Tư Nhàn đều là tin bát quái, vợ nhỏ ở ngoài, anh em trong nhà cãi cọ, chị em đấu đá … gì gì đó.

Chu Tư Nhàn hạ giọng, nói nhỏ: “Thì ra, con gái của giáo sư Tề Ân Thục, người cùng bàn thảo hợp đồng với quản lý kia, cô ấy cũng không phải con ruột của giáo sư Tề, là con nuôi.”

Điều này anh biết.

“Nghe nói, mấy năm trước giáo sư Tề đi biển Hoa Đông câu cá, cá thì không câu được, lại câu được một người, điều thần kỳ là, người đó sau khi được cứu lên, không biết đυ.ng đầu vào đâu, hỏi cái gì cũng không biết, sau khi kiểm tra tổng quát, bác sĩ nói là đã mang thai hai tháng, cô gái đó cũng sợ, khóc mấy ngày, giáo sư Tề bản chất lương thiên, lại thấy có duyên, cô gái đó đáng thương như vậy, nên đã nhận cô ấy làm con gái.”

Chu Khắc Phi không đồng ý, nói: “Sao lại có chuyện đó, chẳng lẽ cô gái kia không có người thân? Con không thấy, chẳng lẽ họ không đi tìm?”

Huống chi sóng biển Hoa Đông anh đã chứng kiến, có người nào lại có vận khí tốt như vậy?

“Boss, anh nói đúng rồi, giáo sư Tề có báo án, đã tìm được thông tin về cô gái kia, hộ tịch ở Đài Bắc, sinh viên đại học quốc lập, nghe nói vì chụp ảnh làm báo cáo, không cẩn thận rơi xuống biển, không có người nhà, là cô nhi, cho nên không có ai tìm, người báo án tìm lúc trước hình như là bạn trai.”

Biển Hoa Đông, vì chụp ảnh không cẩn thận rơi xuống, không có người thân, người báo án là bạn trai lúc đó, Chu Khắc Phi không tin vào trùng hợp ngẫu nhiên, thế giới này không có nhiều sự trùng hợp như vậy…

Nhưng mà, anh tin vào mắt mình

Mắt thấy là sự thật…sự thật

Anh đã nhìn thấy.

Người phụ nữ trẻ đứng cạnh giáo sư Tề, hai người nắm tay nói chuyện dáng vẻ rất thân mật, tựa như mẹ con ruột, .

Đó là Trình Bái Nghê.

Tuy đã bảy năm không thấy, tuy khoảng cách xa xôi, nhưng anh biết rõ là cô.

Chu Tư Nhàn vừa nói gì? Đầu của cô gái kia bị thương, cái gì cũng không nhớ?

“Sau khi đăng thông báo tìm tin tức, giáo sư Tề thu được không ít tư liệu, vốn là muốn tìm người bạn trai kia, để bọn họ gặp mặt, có lẽ con gái nuôi sẽ nhớ được gì đó, kết quả, anh biết sao không?”

Thanh âm của Chu Khắc Phi khô khốc, “Người kia xuất ngoại”

“Đúng vậy. Boss, sao anh biết? Về sau có đưa vài bạn học tới gặp cô ấy, nhưng mà cô gái kia không nhớ được gì, nhưng mà, nếu nói cô ấy mất trí nhớ cũng không đúng, cái gì cũng không nhớ rõ, lại có thể nói tiếng Anh, biết lái xe, sử dụng thành thạo vi tính, cũng nhớ được bài hát yêu thích, nhưng mà gặp bạn học lại không thể gọi tên, nói rằng cái gì cũng không có ấn tượng, bác sĩ nói chuyện này là bình thường, giáo sư Tề cũng quyết định thuận theo tự nhiên.”

Bái Nghê và giáo sư Tề còn đang nói chuyện.

Đột nhiên một đứa bé trai chen vào giữa hai người, hếch mặt, giậm chân, kéo kéo tay Bái Nghê, hiển nhiên là đang làm nũng

Chính là đứa bé vừa mới nói chuyện phiếm với anh ở ngoài sân, sáu tuổi… không phải Trần Đông Lê, là Trình Đông Ly.

Đó là con của cô.

Cũng là con của anh.

Mười năm trước

Chu Khắc Phi nhìn quanh gian phòng nhỏ, đây chính là chỗ ở của anh trong bốn năm tới.

Từ lúc biết nhận thức cho đến nay, đây là lần đầu tiên anh có cái bàn của mình, cái giường của mình, không gian của mình, cảm giác rất kỳ lạ, nhưng bình tĩnh nghĩ lại, anh thấy thật vui vẻ.

Tựa như hầu hết thanh thiếu niên, anh cũng có khát vọng về một nơi thuộc về riêng mình.

Khi tắm không cần xếp hàng, muốn ngủ không lo bị người khác làm ồn.

Hạ Hữu Quang là một người có tư chất thiện lương, ông ta có tiền nhưng cũng không keo kiệt, chỉ xem đó là vật ngoài thân, ông giúp những đứa trẻ mồ côi có cuộc sống tốt hơn , thậm chí hơn cả những đứa trẻ bình thường, khi ông biết Chu Khắc Phi xin ở ký túc xá của trường ông lập tức từ New York gọi điện về cho anh, yêu cầu anh không được ở ký túc xá.

Ông cho rằng, Nhiều người như vậy chen chúc trong một căn phòng, ồn ào cãi nhau, làm sao mà học bài được?

Hạ tiên sinh nói, ở gần trường đại học ông có một tòa nhà trọ cho thuê, vừa mới hoàn thiện, dự định năm nay bắt đầu cho thuê, ông đã để lại hai gian phòng, một cái cho anh, một cái cho đứa trẻ khác.

Là con gái, cũng giống anh, là cô nhi.

Điều khác biệt chính là, Chu Khắc Phi một lòng muốn báo đáp Hạ Hữu Quang, vì vậy dùkhông cảm thấy hứng thú vẫn chọn học cùng ngành marketing, hy vọng trong tương lai có thể trợ giúp cho Hạ tiên sinh, còn đứa trẻ kia hình như không nghĩ như vậy, lựa chọn học một ngành không hề liên quan đến kinh tế – bảo vệ môi trường.

Lão tiên sinh cũng không ngại, không muốn ép buộc gì, quan trọng là đường đường chính chính làm người.

Có thời gian phải học bài chăm chỉ, còn thời gian nữa thì cố gắng lấy hai học vị, hoặc là học tiếng nước ngoài, không cần ra ngoài làm thêm

Cứ như vậy, lần đầu tiên trong đời, Chu Khắc Phi có một không gian hoàn toàn thuộc về mình.

Cái bàn, cái ghế, giường chiếu, tủ quần áo ... tất cả đều có sẵn tại cửa hàng đồ nội thất, nhưng anh vẫn rất cao hứng.

Anh vẫn nghĩ rằng phải chờ tới lúc mình đi làm, mới có được một chỗ như vậy.

Một buổi trưa hè, ánh mặt trời chói chang, bức màn màu xanh nhạt, sàn nhà xinh đẹp bằng gỗ.

Chu Khắc Phi nằm chữ đại trên giường, đắm mình trong tiếng đàn piano du dương, anh cảm thấy sự yên lặng.

Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên anh mới thấy thư giãn như vậy.

Anh có thể nằm trên giường nghe nhạc, nghĩ chút chuyện, hoặc ngẩn người không suy nghĩ gì cả, không cần lo lắng sẽ có người đến quấy rầy, chính mình có thể quyết định thời gian ăn cơm, thời gian tắm rửa, thời gian đọc sách, không cần phải phối hợp với thời khóa biểu của tập thể.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh nghe một chút tiếng động

Thùng thùng, thùng thùng….

Chu Khắc Phi chậm rãi tỉnh lại.

Thanh âm đến từ vách tường bên kia, trực giác nói cho anh biết, đối phương đang dọn đồ trong nhà, nhà này có tổng cộng tám mươi phòng, chuyển vào chuyển ra cũng bình thường.

Anh không có hứng thú với việc riêng tư của hàng xóm láng giềng, vì vậy, anh vặn to nhạc rồi vùi đầu, tiếp tục ngủ.

Loáng thoáng nghe được tiếng cười.

Là con gái.

Lần đầu tiên Chu Khắc Phi nói chuyện với hàng xóm là nửa tháng sau, trong lúc chờ thang máy.

Thêm Bình Luận