Năm ấy, Hoa Khai mười lăm tuổi, bán thân vào tú phường Hà gia làm nha hoàn đã tám năm. Nàng thật không nghĩ đến, ngày thành thân tiểu thư lại lưu thư đào hôn. Hại nàng. một nha đầu không hiểu cầm kì t …
Năm ấy, Hoa Khai mười lăm tuổi, bán thân vào tú phường Hà gia làm nha hoàn đã tám năm.
Nàng thật không nghĩ đến, ngày thành thân tiểu thư lại lưu thư đào hôn.
Hại nàng. một nha đầu không hiểu cầm kì thư họa, lại phải gả thay.
Nàng làm tân nương chưa có chuẩn bị tinh thần, giờ dần định thân, giờ mão quá môn, ban đêm phu quân liền, liền... gạo nấu thành cơm,
Nàng run rẩy ngồi vào địa vị “Thượng quan thiếu phu nhân”, dù sao nàng cũng đâu phải là tiểu thư.
Nhưng bản chất nô tỳ quá mạnh, không cẩn thận lộ ra sơ hở, khiến trượng phu hoài nghi bà mai đưa bức vẽ giả, những lời nói về nàng cũng là lừa người –
“Kim chi ngọc diệp, chưởng châu bàn dưỡng đại”, “Bác lãm quần thư, thiện từ công thi” (đại khái là Lá ngọc cành vàng, như châu ngọc trong tay mà nuôi dưỡng, học rộng hiểu nhiều, thơ văn lai láng)
Hỏi xem có cái lá ngọc cành vàng nào lại có thể tự mình bê một chậu nước lớn hầu trượng phu rửa mặt?
Thi từ không có nửa câu, ví phu quân như “canh ô thảo”?!
Cả ngày chỉ thích chơi đùa cùng hươu con, thỏ con, tâm tính như đứa trẻ
Ai, vậy mà tướng công lại yêu nàng như vậy, thành thân nửa năm liền “có”
Hai người càng ngày càng hạnh phúc.
Biết phải làm sao đây? Đến lúc đó nàng thế nào có thể đem hắn trả lại cho tiểu thư...