Chẳng lẽ anh không hiểu tình cảm cô dành cho anh?
Cô giúp anh thay đổi một trợ lý gọn gàng nhanh nhẹn, hôm sau anh lại liên lạc công ty đổi người, thay anh đổi xe thành xe cao cấp Benz thì từ đó về sau anh đi làm bằng xe điện ngầm, muốn mở party sinh nhật cho anh thì anh nói không hứng thú, giúp anh hẹn gặp vài doanh nhân đánh golf, anh nói cần thời gian nghĩ ngơi… giống như cô làm điều gì cũng đều sai trái vậy…
Có lần cô thừa dịp say rượu chạy tới nhà anh, chỉ thấy trên đầu tủ nhỏ đầy khung ảnh của anh và cô gái kia.
Những món đồ chơi cũ kỹ, không cần phải nói nhất định cũng là của cô ta.
Anh mang theo tất cả kỷ vật của cô ta từ ngàn dặm xa xôi đến đây.
Cô không thể nào hiểu được, cô có gì không bằng người đàn bà kia chứ?
Hôm ấy, cô say mèm, khóc nháo, cô biết như vậy trông mình rất khó coi nhưng vẫn không thể nào khống chế, cô gái kia cũng đã mất, anh không thể mở lòng tiếp nhận cô sao?
Ông nội không chỉ một lần khuyên cô nên buông tay, ông nói: “Nếu như cậu ấy có thể tiếp nhận con thì đã sớm tiếp nhận, cũng đã nhiều năm như vậy, cho thấy các con không có duyên phận kia, làm anh em là tốt rồi, cậu ấy là một anh trai tốt.” Cô biết rõ Chu Khắc Phi sẽ là một anh trai tốt nhưng mà, cô không cần anh trai.
Người đàn ông này càng muốn cách xa cô, cô lại càng muốn nắm giữ anh trong tay.
Ở New York bảy năm anh cũng không lui tới với bất cứ cô gái nào, trở lại Đài Loan chưa tới một tháng lại có đối tượng, cô cũng không tin mình lại không bằng một bà mẹ đơn thân ba mươi tuổi.
Việc cấp bách trước tiên là kéo anh về, cách xa khoảng cách, cảm tình sẽ phai nhạt.
Thật may là anh vừa thừa nhận hợp đồng đã ký xong, cô có thể quang minh chính đại dùng lý do công việc gọi anh về nhanh chút.
“Ông nội nói hợp đồng rất quan trọng, muốn xem ngay, nếu không có vấn đề gì, anh ngày mai trở về đi, đặt vé máy bay xong thì nói với em, em ra đón anh.” “Hợp đồng Chu Tư Nhàn sẽ mang về, tôi còn muốn ở Đài Bắc một thời gian.” “Anh … muốn ở lại Đài Loan?”
“Năm trước và năm nay cộng lại vẫn còn bốn mươi ngày nghỉ chưa dùng tới, tôi muốn nhan cơ hội nghỉ ngơi.” May mắn là, biết trước sẽ mất thời gian nên anh nhanh chóng bàn giao xong gần như hết công việc ở Hạ thị, cơ bản là không còn vấn đề gì, có thể nghỉ được, “Chuyện công ty sẽ do Ngải Lực tiếp tục phụ trách…” Hạ Á Thiều nhịn không được cắt ngang lời anh, “Giao cho Ngải Lực em không yên tâm.” “Ba tuần nay không phải cậu ấy vẫn làm sao? Có gì mà không yên tâm.” “Không được, em dùng danh nghĩa Tổng giám đốc yêu cầu anh tự mình mang hợp đồng về.” Chu Khắc Phi suy nghĩ, ngữ khí ôn hòa, “Nếu Tổng giám đốc không hài lòng về tôi, chi bằng sa thải tôi đi.” Nói xong cúp điện thoại, tắt máy, để tấm bảng “Xin đừng quấy rầy” ở cửa, rút dây điện thoại.
Hạ thị, anh đã sớm không muốn làm.
Hạ Á Thiều mua chuộc mỗi người trợ lý mới của anh, nghe ngóng chuyện lớn nhỏ, hành vi này anh đã sớm tường tận nhưng anh tự nhủ, Hạ Hữu Quang bảo trợ mình mười năm, anh sẽ ở lại Hạ thị làm mười một năm, chờ đến lúc 36 tuổi anh sẽ rời đi.
Đến lúc đó anh sẽ là bằng hữu của Hạ Hữu Quang chứ không còn là cấp dưới bị Hạ Á Thiều theo dõi.
Chu Khắc Phi mất hơn một giờ chuẩn bị cơm trưa. Món hầm đã sẵn sàng trên bếp, chỉ chờ Bái Nghê và Đông Ly đến là có thể dọn ra luôn được rồi.
Lúc trước biết Chu Tư Nhàn giúp anh đặt phòng có nhà bếp, anh còn cảm thấy lãng phí không gian, không nghĩ tới một ngày sẽ có công dụng, Đã lâu không xuống bếp, vừa mới bắt đầu anh còn có chút không quen nhưng bận rộn một lúc là anh rất nhanh có thể nhớ lại từng bước một..
Ngày anh và Bái Nghê ở cùng nhau, ai rảnh sẽ phụ trách nấu cơm, anh mới mới làm lần đầu không tránh khỏi luống cuống tay chân nhưng hơn ba năm luyện tập đã học được không ít món ăn. Từ nhỏ tới lớn hai người đều ăn ở nhà ăn tập thể, bởi vậy lúc này nếu có thời gian xuống bếp sẽ tranh thủ nghiên cứu nhiều món ăn, dần dà đều luyện thành một tay trù nghệ.
Đây là lần đầu tiên cả nhà ba người bọn họ ăn chung với nhau.
Tuy cùng với bữa ăn gia đình trong tưởng tượng của anh có khác đôi chút nhưng dù thế nào, vẫn là một sự khởi đầu tốt.
Chu Khắc Phi không tránh khỏi chờ mong và khẩn trương.
Dù là người lớn hay trẻ nhỏ, ấn tượng đầu tiên đều rất quan trọng, Đối với Đông Ly anh càng đặc biệt yêu thương cũng vô cùng áy náy. , Nếu như Tiểu Đông Ly có ấn tượng tốt về anh nó sẽ nhanh chóng thấy quen thuộc với anh, anh đã mất quá nhiều thời gian được ở bên thằng bé nên rất mong có nhiều cơ hội để gần gũi nó, muốn cùng Tiểu Đông Ly làm một đôi cha con, cùng Bái Nghê làm một đôi vợ chồng, ba người một nhà.
Mười hai giờ mười phút, Bái Nghê nhắn tin nói, sắp đến rồi.
Hai mươi phút, đang đợi thang máy.
Hai mươi hai phút, chuông cửa vang lên.
Chu Khắc Phi mở cửa, không bất ngờ khithấy Trình Bái Nghê và Tiểu Đông Ly đang núp sau cô, hiển nhiên đối với cuộc hẹn này có chút kháng cự.
Cô cười cười, kéo tay con trai, “Chào chú đi con.” “Không đâu.”
“Đông Ly, mẹ nói gì với con con đã quên hết rồi sao?”
“Con không muốn mà.”
Thằng bé cực kỳ kháng cự.
Trình Bái Nghê vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, “Thằng bé là như vậy đó.” Tiểu tử kia mặc dù mới sáu tuổi nhưng rất hiểu chuyện. Cậu biết mẹ mình rất giàu có, những người theo đuổi mẹ mặc dù có thể là người mẹ thích nhưng đa phần trong số họ đều không thích cậu, cậu chính là trở ngại đầu tiên khi họ muốn tiến đến hôn nhân với mẹ. Họ muốn cậu ở lại với Tề Ân Thục, thỉnh thoảng mẹ sẽ về thăm.
Trình Đông Ly là một đứa nhỏ trưởng thành sớm, cậu hoàn toàn hiểu được những người đàn ông kia có ý đồ gì. Bọn họ không muốn cậu ở cùng với mẹ, cho nên nhóc ghét những người này, vô cùng chán ghét
Kể cả khi mẹ nhất mực đảm bảo với nhóc rằng người này “tuyệt đối sẽ thích con”
Cậu không muốn gặp chú ta, chỉ là không muốn bị mẹ nhéo tai nên đành phải đến đây.
Bà ngoại thường nói với nhóc thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hy vọng là như vậy, chờ một chút ăn cơm tối nhóc sẽ đòi về nhà, lần trước sinh nhật bà ngoại nhóc trực tiếp đổ nước trái cây lên người chú kia, bị mẹ nhéo lỗ tai, cho nên lần này nhóc không thể làm như vậy.
Tiểu Đông Ly nghĩ, nếu người đàn ông ở khách sạn này muốn nói chuyện riêng với mẹ, nhóc sẽ nhìn chằm chằm chú ta--- lần trước ở bữa tiệc có một chúđã dạy cho cậu.
Chú đó rất đẹp trai, nhóc thật thích chú ấy, hy vọng chiêu mà chú ấy dạy sẽ hữu dụng.
“Trình bảo bối, không nghe lời mẹ nói sao? Đi ra chào chú đi.” Thằng békhông cam tâm, đi ra, cúi đầu, “Xin chào, con tên là Trình Đông Ly, năm nay sáu tuổi.”
Bóng người cao cao phía trước ngồi xuống, “Chào con, chú tên là Chu Khắc Phi.” Bạn nhỏ ngẩng đầu, đột nhiên cảm thấy người trước mắt có chút quen thuộc, nghĩ rất nhanh, ngón tay xinh xinh liền chỉ về trước, “Là chú a.” Cái chú ở ngoài sân.
"Là chú."
Chu Khắc Phi mỉm cười, hai mắt nhìn thẳng cậu
Tuy mới sáu tuổi nhưng cậu cảm giác được, người trước mặt cùng những người theo đuổi mẹ trước kia hoàn toàn không giống nhau, những người kia không bao giờ nhìn thẳng vào mặt cậu , nhưng chú ấy có.
Tiểu Đông Ly trong lòng đã thầm cho chú phiếu bé ngoan rồi.
“Chú có thể gọi con là Đông Ly không?”
“Dạ được.”
“Đông Ly đói bụng rồi phải không, chú có nấu mấy món con thích ăn.” Chu Khắc Phi rất tự nhiên nắm tay của nhóc, “Con nhất định sẽ thích.”
Lần đầu tiên trong đời nhóc bị một người đàn ông nắm tay, ngoại trừ cảm giác kỳ quái, còn có một chút mới lạ--- tay của người này to thật.
Dù mẹ và bà ngoại có cũng thường nắm tay cậu nhưng nhóc vẫn muốn có cha.