Hôn sự của Mộ Trì Diễn và Thư Minh Yên mới chỉ được ông Mộ nói miệng, đến nay vẫn chưa đính hôn.
Thư Minh Yên là một đứa trẻ mồ côi, gia cảnh không có gì tốt đẹp, Hàng Lệ Cầm chưa bao giờ hài lòng về việc cô làm con dâu của mình, khi nhìn thấy Thư Minh Yên bà ta luôn giở giọng điệu quái gở.
Thư Minh Yên thực sự bất ngờ khi Hàng Lệ Cầm nhắc tới chuyện đính hôn của mình với Mộ Trì Diễn.
Ông Mộ nghe thấy lời này thì rất vui mừng: "Được, đính hôn là chuyện đại sự, chúng ta phải tổ chức thật náo nhiệt, vừa lúc ta ở nhà cũng rất nhàn rỗi. Chỉ cần Trì Diễn và Minh Yên không có ý kiến là được."
Mộ Trì Diễn vội vàng gật đầu: "Cháu không có vấn đề gì, cháu tuyệt đối nghe theo sự sắp xếp của mọi người!"
Tất cả mọi người đều hướng sự chú ý lên Thư Minh Yên, người vẫn luôn im lặng.
Thư Minh Yên hơi cúi đầu, vô thức dùng đũa chọc vào bát cơm.
Cho đến khi ông Mộ gọi cô lần hai, Thư Minh Yên mới tỉnh táo, cười với ông: "Ông nội, chuyện kết hôn là chuyện trọng đại, cháu vẫn chưa tốt nghiệp, ông đừng vội."
"Cũng không nói là sẽ kết hôn ngay, chúng ta chỉ tổ chức tiệc đính hôn trước. Có ý gì không ổn à?" Hàng Lệ Cầm liếc Thư Minh Yên. "Sao vậy, chẳng lẽ Minh Yên có suy nghĩ khác?"
Thư Minh Yên chưa trả lời. Hàng Lệ Cầm ân cần gắp thức ăn cho cô, thân thiết một cách kỳ lạ: "Đứa nhỏ Trì Diễn tuy có nhiều tật xấu, nhưng làm người đâu có ai hoàn hảo đúng không? Điều đáng quý là trong lòng nó có cháu, mấy ngày trước Trì Diễn nói muốn tới dự ngày giỗ bố mẹ cháu, còn phải đích thân tới Đồng Thành đón cháu trở về. Công bằng mà nói nó đối xử với cháu còn tốt hơn với mẹ ruột."
"Trong lòng Trì Diễn thích cháu, bác cũng yêu quý cháu, nếu cháu có thể gả vào Mộ gia, trở thành con dâu của bác, một nhà chúng ta sống hòa thuận vui vẻ là một chuyện rất tốt đúng không? Tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa là một chuyện đáng mừng, chẳng lẽ vẫn có chuyện khiến cháu không hài lòng?"
Nhìn thái độ khác thường của Hàng Lệ Cầm cùng vậy nụ cười giả trân, Thư Minh Yên nói thầm trong lòng.
Ông Mộ nhìn qua, nói lời sâu sắc: "Minh Yên à, cháu và Trì Diễn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hiểu tận gốc rễ. Lúc trước cháu cũng không phản đối mối hôn sự này cơ mà? Bây giờ cháu còn băn khoăn điều gì à?"
Thư Minh Yên mím môi, móng tay cầm đũa hơi trắng bệch.
Cô cau mày suy nghĩ một hồi, đang định lên tiếng thì nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của quản gia: "Mộ tổng."
Tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần, trong nhà ăn xuất hiện một bóng người cao lớn.
Người đàn ông mặc một bộ tây trang phẳng phiu, khuôn mặt lãnh đạm. Anh nhìn những người có mặt trên bàn ăn, giọng nói rõ ràng: "Ở nhà náo nhiệt quá nhỉ."
Ở bất kỳ thời điểm nào, anh luôn có một loại khí chất khó cưỡng.
Hàng Lệ Cầm nở nụ cười hiền lành: "Chú ba đã về."
Mộ Trì Diễn và Thư Minh Yên cùng chào hỏi.