Chương 5.5

Thư Minh Yên xoay người tiếp tục bước đi.

Mộ Trì Diễn tức giận đạp ga, xe vọt qua Thư Minh Yên.

Tiếng gầm cực lớn chấn động màng nhĩ Thư Minh Yên, khói xe phun vào mặt khiến cô ho khan mấy tiếng.

Thư Minh Yên quay đầu hướng về cây xanh bên đường trấn tĩnh một hồi, tức giận trừng mắt nhìn về phía Mộ Trì Diễn đang rời đi, hồi lâu mới bình tĩnh, nghiến răng phun ra hai chữ: "Tra nam."

Màn đêm càng lúc càng tối, bầu trời như nhuộm một màu mực.

Dưới ánh đèn đường, trên con đường rộng thênh thang ngựa xe như nước, ánh đèn màu đỏ phía sau đuôi xe nối liền nhau.

Trên đường từ sân bay về thành phố, từng chiếc xe nối đuôi nhau di chuyển.

Con đường phía trước dài đến mức tưởng chừng không có điểm cuối, xe cộ qua lại tấp nập. Thư Minh Yên một mình đứng bên vệ đường, cảm xúc cô đơn, buồn tẻ trong lòng như được phóng đại vô hạn, như thể nó sẽ nuốt trọn lấy cô.

Thư Minh Yên hít một hơi thật sâu, định chặn một chiếc taxi, nhưng không ngăn được chiếc nào.

Có những đám mây đen chồng chất trên đầu, tựa hồ giây tiếp theo có thể sà xuống, bao phủ lấy người.

An Cầm là thành phố ven biển, thời tiết không giống Đồng Thành, có thể mưa bất cứ lúc nào.

Không đợi được nữa, cô lấy điện thoại ra bấm vào phần mềm gọi xe.

Lối vào Vip sân bay An Cầm, một chiếc Maybach chạy ra, thuận lợi hòa vào con đường chính phía trước.

Mộ Du Trầm mặc âu phục đi giày da ngồi ở ghế sau, lưng hơi ngả về sau, đôi chân thon dài tự nhiên vắt chéo lên nhau, đôi tay với những khớp xương rõ ràng tay tùy ý đặt trên đầu gối.

Bên trong xe không bật đèn, ánh đèn đường nhàn nhạt chiếu vào, phác họa lên khuôn mặt anh tuấn của anh.

Hai mắt người đàn ông nhắm lại, thư ký Khâu ngồi ở ghế phụ cầm chiếc máy tính bảng báo cáo lịch trình mấy ngày tiếp theo: "Sáng mai, tập đoàn có một cuộc họp cổ đông bàn về chuyện thu mua công ty thực phẩm Dụ Phong. 9h58 cắt băng khai trương trung tâm thương mại Thịnh Bác. Từ 11h30 đến 12h có bài phỏng vấn độc quyền với một tờ báo tài chính... "

Trong xe yên tĩnh, chỉ có giọng nói nhẹ nhàng và cung kính của thư ký Khâu.

Đột nhiên, tài xế ngạc nhiên nói: "Ôi, đây không phải là cô Minh Yên ư. Cô ấy cùng với cậu Trì Diễn về nhà rồi, sao bây giờ lại đứng ở ven đường một mình vậy nhỉ?"

Khi tốc độ giảm xuống, Mộ Du Trầm ở ghế sau chậm rãi nhướng mi.

Dưới ánh đèn đường phía trước, một bóng người mảnh mai hiện ra, áo trắng kết hợp chân váy màu be, mái tóc dài mượt mà được buộc đơn giản, dung mạo tao nhã, khí chất ôn nhu. Trên người vẫn là bộ đồ lúc Mộ Du Trầm tới đoàn làm phim đón cô.

Bầu trời u ám, gió vén làn váy cô lên, mái tóc dài tung bay theo gió.

Nhìn từ xa trông cô gầy hơn rất nhiều, lúc này đang cúi đầu nhìn điện thoại nên không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt.

"Có vẻ như trời sắp mưa rồi." Thư ký Khâu nói, đồng thời nhìn khuôn mặt của ông chủ.

Mộ Du Trầm vẫn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt ngưng trọng, có chút sắc bén.

Một lúc lâu sau, yết hầu giật giật, anh đang định nói thì một chiếc xe ô tô chạy ngang qua họ, lái đến cạnh Thư Minh Yên.

Thư Minh Yên dùng điện thoại di động xác nhận biển số xe, chào hỏi tài xế, mở cửa ngồi vào.

Nhìn chiếc xe trước mặt lái đi, Mộ Du Trầm thu hồi ánh mắt, giọng nói bình tĩnh không chút cảm xúc: "Trở về biệt thự Ngữ Mính."

Mộ Du Trầm ngày thường không về nhà sống, một mình ở biệt thự bên ngoài, lái xe đã quen từ lâu.

Xe vượt qua cầu vượt, lên trên cao, hướng về biệt thự của Mộ Dư Trầm.

Sắp tới nơi, Mộ Du Trầm nhất thời đổi ý, nói với tài xế: "Tôi không về biệt thự, đêm nay về nhà cũ."

Tài xế và Thư ký Khâu nhìn nhau: "Vâng, Mộ tổng."