Chương 5.4

Đến sân bay An Cầm trời đã nhá nhem tối, cả thành phố rực rỡ ánh đèn.

Sau khi xuống máy bay, chiếc xe thể thao của Mộ Trì Diễn đã đậu gần đó. Anh ta lái xe đưa Thư Minh Yên trở về Mộ gia.

Trên đường đi, Thư Minh Yên nghĩ đến lời nói lúc trước của Mộ Trì Diễn, cảm thấy bồn chồn không yên.

Ba năm trước, Mộ Trì Diễn lúc nào cũng treo câu ai lo phận nấy trên miệng. Hiện tại, anh ta nói trở mặt liền trở mặt.

Cô nguyện ý thành đôi trên danh nghĩa với Mộ Trì Diễn, nhưng không thể chấp nhận kịch giả thành thật với anh ta.

Trong xe thể thao có mùi thơm ngọt ngào nồng nặc, là mùi của mấy loại nước hoa phụ nữ hòa quyện với nhau, khiến Thư Minh Yên cồn cào trong bụng.

Đúng lúc này, Mộ Trì Diễn đột nhiên dừng xe ở ven đường.

Thư Minh Yên nghiêng đầu nhìn: "Anh làm gì vậy?"

Mộ Trì Diễn tắt máy xe: "Về nhà với bộ dáng này, ông nội nhìn thấy lại tưởng anh làm gì em."

Thư Minh Yên nén bực bội: "Chẳng lẽ anh không biết tại sao tôi như thế này?"

Mộ Tri Diễn tính tình cực kỳ tốt: "Đừng tức giận, em nhanh hạ hỏa đi."

"Chẳng có đứa con nhà giàu nào mà không ăn chơi ở bên ngoài hết. Nếu có trường hợp ngoại lệ thì chính là chú nhỏ của anh, người chỉ biết đến công việc và không gần nữ sắc. Nhiều khi anh còn nghĩ liệu chú ấy có vấn về sức khỏe hay không? Không nhìn đâu xa, cứ lấy những người bạn của anh làm ví dụ. Có người kết hôn rồi vẫn ra ngoài ăn vụng, kể cả những minh tinh nổi tiếng đi trật đường ray cũng nhiều vô số."

"So với họ thì anh vẫn tốt lắm. Hôm nay anh sẵn sàng thổ lộ suy nghĩ của mình chính là muốn cùng em trải qua những tháng ngày tốt đẹp. Sau khi cưới chúng ta sẽ sống như những cặp vợ chồng bình thường. Anh sẽ không chơi bời nữa, em thấy thế nào?"

Mộ Trì Diễn ngồi thẳng người: "Như vầy đi, bắt đầu từ hôm nay anh sẽ xóa hết thông tin liên lạc của tất cả những người phụ nữ mà mình từng quen biết trước đây. Anh sẽ không bao giờ liên lạc với bọn họ, em có thể ở chung với anh thật tốt không. Làm bạn gái anh..."

Mộ Trì Diễn duỗi cánh tay ra, cố sức vòng tay qua eo cô.

Thư Minh Yên cầm lấy túi, đánh vào cánh tay anh ta: "Mơ thật đẹp!"

Mộ Trì Diễn cánh tay bị đau, vội vàng rụt lại: "Sao em đánh anh? Thư Minh Yên, tại sao đối với người khác em luôn tỏ ra dịu dàng, ngoan ngoãn, còn với anh thì cáu kỉnh vậy hả? Tốt hơn hết em nên thể hiện cho tốt, trước sau gì chả phải gả cho anh. Hay là em định làm trái ý ông nội? Anh nói cho em biết, anh mới là cháu ruột của ông ấy còn em chỉ là người được nhận nuôi. Theo em ông ấy sẽ đứng về phía ai."

Mộ Trì Diễn cười nhẹ: "Dù sao ở Mộ gia em chỉ là người ngoài!"

Thư Minh Yên bị thứ gì đó đâm vào trong lòng, một hơi nghẹn ở ngực, sắc mặt có chút tái nhợt.

Không muốn nhìn thấy khuôn mặt phiền phức này lần nữa, cô tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe, đi về phía trước không ngoảnh đầu nhìn lại.

Mộ Trì Diễn tăng tốc theo sau, hạ cửa sổ xe nói với người bên ngoài: "Em muốn làm gì, có định về không?"

"Tôi sẽ tự mình trở về, anh không cần lo."

"Không lên là anh đi thật đấy, ở đây không dễ bắt taxi đâu. Hơn nữa, giờ cũng tối rồi, em đừng có ra vẻ nữa."

Thư Minh Yên mặc kệ anh ta.

Mộ Trì Diễn: "Nếu không về cùng nhau anh biết giải thích với ông nội kiểu gì?"

Thư Minh Yên dừng chân, quay đầu nhìn: "Anh muốn thích giải thích thế nào thì cứ nói, nếu anh chắc chắn sau này sau này tôi nhất định phải gả cho anh, đã vậy tôi càng không thể chấp nhận số phận. Quay về tôi sẽ nói với ông, dù sau này có phải làm trâu làm ngựa để báo đáp ơn dưỡng giục thì tôi tuyệt đối cũng không gả cho một tên tra nam như anh."

Sắc mặt Mộ Trì Diễn chìm xuống, sự kiên nhẫn đã đến cực hạn: "Thư Minh Yên, anh cho em thêm một cơ hội, em có lên xe không?"