Chương 31: Phút Yếu Lòng

Vũ Thiên Băng tận dụng hầu hết thời gian mình có, phân chia rõ ràng cho việc luyện võ.

Ban sáng, lựa lúc mọi người bận rộn nhất cô sẽ lén đến tìm Dương Thiên Minh. Sau bữa trưa, họ cùng nhau học chữ viết. Đến chiều, cô lại cùng Dương Thiên Phong luyện tập.

Trong vòng ba tháng ngắn ngủi mà võ công của cô đã tăng vượt bậc rất nhiều. Đến độ Dương Thiên Phong lẫn Dương Thiên Minh đều không tránh khỏi ngạc nhiên và phải thầm nhận định rằng. Vũ Thiên Băng chính là một thiên phú võ thuật.

Thật sự Vũ Thiên Băng thầm biết Dương Thiên Phong hắn đúng là toàn tâm, toàn ý, toàn lực chỉ dạy cho cô mọi thứ hắn biết. Nhưng Dương Thiên Minh lại khác. Cô luôn có cảm giác mọi thứ hắn chỉ dạy cho cô đều rất hơi hợt. Hắn vẫn còn giấu rất nhiều thứ khác nữa.

Chịu thôi.

Cô cũng không thể trách hắn được.

Cô gặp hắn vào một ngày trời mát mẻ. Rồi sau đó, vội vàng năn nỉ hắn nhận cô làm đệ tử. Đã kịp tìm hiểu gì về đối phương đâu. Những giờ cô ở cạnh hắn, hầu hết cô đều dùng để luyện tập, cũng chẳng thèm tâm sự chuyện chi với hắn hết. Hoặc có, cũng chỉ là qua loa cho xong chuyện.

Nếu cô là hắn.

Tự dưng vào một ngày đẹp trời, có đứa ất ơ nào đó chạy đến xin làm đệ tử. Cô sẽ thẳng chân đá nó đi luôn, chứ chẳng rảnh nhận nó làm chi cho mệt. Dương Thiên Minh chịu nhận và chỉ dạy một nửa. Âu cũng là hắn quá tốt rồi.

Vũ Thiên Băng thông minh. Dương Thiên Minh chỉ chịu dạy một nửa công thức, thì cô sẽ tự tìm thêm công thức khác ráp vô vậy. Trong lúc luyện tập, cô đã nghĩ ra việc kết hợp cả hai phương pháp dạy, của cả hai sư phụ lại và tự tạo ra thứ riêng biệt cho bản thân. Lại có thể, tự bản thân nghĩ ra một vài chiêu thức mới lại khác nữa. Tạo ra thứ, chỉ có cô hiểu và biết dùng nó như thế nào cho hợp lí.

Vũ Thiên Băng giỏi nhất là phóng phi tiêu.

Đoạn luyện tập này giúp cô nhớ lại hồi ức lúc lên bảy.

Còn nhớ lúc còn nhỏ có lần giỡn với hai bạn nam cùng lớp với cái trò bắn dây thun. Cô đã làm cho hai anh chàng đều một chút nữa là không thấy ánh sáng. Với cự li 7m cô đã bắn chính xác vào điểm gần con ngươi của hai bạn nam, viên đạn giấy chỉ lệch 0,3mm là xác định.

Tuy giỏi dùng phi tiêu. Nhưng kiếm vẫn là vũ khí mà cô chọn cầm trên tay.

Vèo…

Vèo…

Bặc…

Bặc...

Ầm...

Ầm… Rắc.

Thanh âm gãy gọn của những nhánh cây tội nghiệp vang lên kết hợp với tiếng phi tiêu của Vũ Thiên Băng nghe thật đã tai.

"Cô giỏi thật. Không ngờ chỉ chưa đầy ba tháng đã có thể thành thạo những chiêu thức mà tôi dạy. Đã thế còn dùng ám khí một cách điêu luyện như vậy. Có thật cô chưa từng học võ không?"

Dương Thiên Minh đứng ngoài quan sát Vũ Thiên Băng luyện tập. Vỗ tay khen ngợi khi chiếc phi tiêu cuối cùng được phóng ra. Và ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ nhìn cô.

"Nếu ta từng học rồi thì đâu có dễ dàng bị ngã ngay lúc đầu gặp sư phụ. Vả lại sư phụ là cao thủ. Lúc sư phụ chỉ dạy ta, không lẽ không nhận ra ta có công lực hay là không sao? Hơn nữa ta có tiến bộ cũng là nhờ sư phụ chỉ dạy tốt. Lại thêm mỗi lần ta luyện công, người đều thổi tiêu. Nhờ vậy ta mới được như ngày hôm nay. Không có gì là tự nhiên cả."

Đúng là vậy. Từ lúc đầu hắn cảm nhận rõ cô không hề có công lực. Hiện tại, không cần cảm cũng thấy rõ. Khác nhau một trời một vực như thế nào.

"Nếu ta sớm có võ công. Ta nhất định không ở trong hoàng cung này làm cung nữ. Ta sẽ ra ngoài kia, ngao du thiên hạ. Khám phá mọi thứ. Và… tìm lại người thân của ta."

"Người thân?"

"Đúng vậy. Tuy ta là cung nữ nhỏ bé nhưng cũng có người thân chứ. Nhưng mà, họ hiện tại ở một nơi rất xa. Một nơi mà ta không biết phải làm sao mới đến được đó."

Khuôn mặt Vũ Thiên Băng lúc này đột nhiên rơi vào trầm tư khiến Dương Thiên Minh bên cạnh thoáng bất ngờ.

Ba tháng tiếp xúc với cô, không quá dài cũng không quá ngắn. Hắn chưa bao giờ thấy cô trầm mặc như hiện tại. Hắn chỉ quen với việc cô là một cung nữ hay cười hay nói, lạc quan, thông minh, lanh lợi và nấu ăn rất ngon.

Bỗng Vũ Thiên Băng cất lời, giọng nói có phần nghẹn ngào:

"Ta vốn dĩ không phải là con dân của Dương Thần Quốc. Nơi ta sống không giống ở đây. Ta đang sống rất vui vẻ với gia đình và bằng hữu của ta. Bỗng một ngày, khi mở mắt. Ta lại thấy bản thân xuất hiện ở nơi xa lạ này. Trở thành một cung nữ. Ta thật sự rất muốn trở về với gia đình, với những người yêu thương ta. Ở đó ta mới thấy bình yên. Nhưng hiện tại lại không biết nên làm gì để có thể trở về… Ta…"

Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên đôi gò má. Đây là lần đầu tiên Dương Thiên Minh cảm nhận được hết sự yếu đuối của cung nữ Vũ Thiên Băng này. Thật đáng thương.

Không hiểu sao Vũ Thiên Băng hiện tại lại muốn trải lòng với Dương Thiên Minh. Cô đang nhớ về gia đình, về những người yêu thương mình, bạn bè, thầy cô, cha mẹ, và đặc biệt là chị Trịnh Từ Hy. Chắc họ khi không tìm thấy cô cũng lo lắng lắm.

Trước đây đã có lần, Vũ Thiên Băng trốn học đi chơi rất lâu. Cả nhà hoảng loạn đi tìm. Vì sợ Từ Hy càm ràm nên cô cũng giấu luôn việc mình trốn đi chơi.

Kết quả của một ngày rông chơi, khi về thì mẹ nhập viện. Vì nghe tin có một cô gái bằng tuổi cô bị xe cán không nhận rõ hình dạng, kế bên cái xác có sợi dây chuyền của cô, mà cô vô tình làm rớt khi qua đoạn đường đó được vài phút.

Vũ Thiên Băng nhớ rõ lúc đó khi nhìn thấy Trịnh Từ Hy. Cô chỉ thấy toàn nước mắt. Được bạn bè trong lớp kể lại. Khi nghe được tin xấu về cô thì Từ Hy như con ma-no-canh. Một người xác còn hồn không. Ngồi trong lớp, chỉ hướng mắt ra đường nói những dòng xe tấp nập qua lại rồi lại khóc.

Vũ Thiên Băng đang nhớ họ, thật sự nhớ họ.

Chỉ trong một ngày mà mọi người đã vậy, vậy thì đã ba tháng trôi qua, mọi người ra sao? Cô không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ.

Dương Thiên Minh thấy Vũ Thiên Băng không nói nữa mà cứ khóc, trong lòng hắn tự cảm thấy hình như bản thân mình cũng có chút lỗi. Trong vô thức, hắn đưa bàn tay của mình lau từng giọt nước mắt còn vương trên đôi gò má của cô.

Ngay lúc này đây, cô thật sự yếu đuối, rất yếu đuối. Cô ôm chầm lấy Dương Thiên Minh khóc to hơn, như một đứa trẻ khóc đòi mẹ. Còn Dương Thiên Minh thì mặt đang đỏ bừng bừng, lại cảm thấy đồ đệ của mình có chút đáng thương.

Sau một dạo khóc thật đã, Vũ Thiên Băng bỏ Dương Thiên Minh ra:

"Xin lỗi, ta không kìm chế được cảm xúc của bản thân. Hại sư phụ ướt hết một vai áo. Hôm nay ta hơi mệt nên xin được nghỉ sớm được không?"

Dương Thiên Minh nhìn Vũ Thiên Băng liền gật đầu:

"Cô về nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai, ta sẽ có bài mới cho cô tập luyện. Không được như hôm nay nữa đâu đấy. Ta không hứa giúp cô tìm lại gia đình. Nhưng ta hứa sẽ giúp cô an toàn ra khỏi cung ngay khi cô vận dụng các chiêu thức thuần thục và có khả năng chiến đấu một mình."

Vũ Thiên Băng mỉm cười nói lời cám ơn với Dương Thiên Minh. Xong, cô quay đầu rời khỏi cung của hắn.

Dương Thiên Minh đối diện với bóng lưng của Vũ Thiên Băng, trong lòng chợt có nhiều tâm sự:

"Ban đầu, ta chịu nhận cô làm đệ tử, chỉ vì muốn tìm hiểu về Họa Hồn Tiêu tại sao lại không thể ảnh hưởng gì đến cô. Ta không chỉ dạy hết mọi thứ, vì nghĩ cô… Nhưng hiện tại. Dù cô là ai. Ta vẫn sẽ tận tình chỉ dạy. Họa Hồn Tiêu cô cũng có thể vượt qua, thì ta chắc những thứ trước mặt dù có đáng sợ đến đâu, cô vẫn có thể dễ dàng vượt qua. Mong một ngày cô có thể trở về với những người thân yêu của cô. Ta hứa sẽ giúp cô một đoạn."

Trong lòng sau khi nhìn thấy Vũ Thiên Băng khuất dạng. Dương Thiên Minh lại dấy lên tâm sự khác.

"Nhân Nhân nàng phải hay không đã quên ta?"