Chương 32: Xuất Cung Truy Vân

Hoàng hậu Vũ Thiên Băng về đến Tích cung. Hoàng thượng Dương Thiên Phong, công chúa Dương Thiên Hân, Điệp Vũ đã có mặt đầy đủ tại đình viện ở trong vườn Dạ Anh. Ngọc Tâm trên tay bê khay trà cũng vừa đến nơi.

"Sao đột nhiên hôm nay mọi người lại tụ tập ở Tích cung của ta sớm sủa và đầy đủ đến thế? Mọi người định tổ chức tiệc tùng gì à?"

Hoàng hậu cô tiến vào đình viện, ngồi xuống bên cạnh hoàng thượng hắn. Ngó nhìn vẻ mặt của từng người một lượt rồi thư thả cầm tách trà lên uống một ngụm. Qua biểu cảm trên mặt của từng người hiện diện ở đây. Vũ Thiên Băng liền có dự cảm chắc chắn họ có chuyện gì đó muốn tiết lộ cho cô biết.

Vả lại theo lịch và ngày giờ, thì họ đâu có rảnh rỗi đến nỗi mà mới giữa giờ thìn (8h sáng) đã có mặt đầy đủ ở đây. Đến tụ họp để uống trà sáng với hoàng hậu cô chắc? Không thể nào.

"Hoàng hậu, nàng đã ở trong cung lâu vậy rồi, có muốn ra ngoài thành không?"

Vũ Thiên Băng nhìn mọi người, rồi đưa mắt nhìn Dương Thiên Phong mỉm cười:

"Đi chơi? Thật không? Ta tất nhiên là rất muốn được ra ngoài, để ngắm nhìn Dương Thần Quốc rốt cục to lớn cỡ nào và có những điều gì thú vị. Ta rất ngưỡng mộ Thiên Hân vì muội ấy có thể tự trốn ra ngoài đó, ngao du sơn thủy."

"Tự trốn? Ha… hoàng hậu người quá đề cao công chúa rồi. Hoàng hậu chắc chưa quên hoàng thượng chính là… Làm sao công chúa có thể xuất quỷ nhập thần mà hoàng thượng lại có thể ngó lơ không biết được. Chẳng qua là…"

Điệp Vũ ngẫu hứng nói một đoạn. Hắn đang cao hứng tự nhiên lại khựng, lại ấp úng.

"Chết. Ta lại lỡ lời rồi. Nếu để công chúa biết, những lần công chúa cải trang trốn khỏi cung du sơn ngoạn thủy đều được ta theo dõi, rồi âm thầm báo cáo với hoàng huynh của cô ấy. Chắc chắn ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ta."

Dương Thiên Hân nhướng mày nhìn Điệp Vũ:

"Chẳng qua là…?"

Điệp Vũ gãi đầu nhanh trí trả lời:

"Chẳng qua là công chúa là một người rất thông minh. Nên khả năng hoàng thượng không hề biết cũng có thể xảy ra."

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Điệp Vũ đối với Thiên Hân. Vũ Thiên Băng chỉ biết ngồi cười rồi lắc đầu.

Dương Thiên Phong lúc này bỗng đưa ánh nhìn qua chỗ Ngọc Tâm đang đứng.

Ngọc Tâm thông minh liền hiểu ý:

"Hoàng hậu, công chúa. Muội nhớ ra là muội có nấu một nồi canh gà để ở ngự thiện phòng. Bây giờ muội đi lấy cho mọi người dùng nhé."

Vũ Thiên Băng không nghi ngờ gì, cứ thế để Ngọc Tâm rời đi. Ngọc Tâm lúc bước ra ngoài cũng không quên gọi theo bốn cung nữ đang dọn dẹp trong phòng và hai cung nữ đang chăm sóc vườn hoa theo mình.

Ngọc Tâm thông minh nói lớn:

"Mấy tỷ muội mau cùng ta mang canh cho hoàng hậu và hoàng thượng."

Sau khi Ngọc Tâm đi khỏi. Dương Thiên Phong lúc này mới cất lời:

"Ba ngày nữa, chúng ta sẽ cùng nhau xuất cung."

Vũ Thiên Băng như không tin vào tai mình hỏi lại, nhưng nét mặt hiện lên sự vui vẻ rất rõ:

"Xuất cung? Chúng ta, là ta và hoàng thượng. Hay là tất cả chúng ta?"

"Là tất cả chúng ta. Trừ Ngọc Tâm ra."

Hoàng Thượng trả lời một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Vũ Thiên Băng nghe xong câu trả lời dường như không hài lòng. Cô nhíu mày hỏi lại:

"Tại sao Ngọc Tâm lại không được đi theo? Nếu là tất cả thì phải có Ngọc Tâm chứ?"

Đoạn này mọi người đều nhìn nhau. Không một ai trả lời. Vũ Thiên Băng nhìn cả ba người trước mặt, lại nhìn quang cảnh xung quanh chỉ còn bốn người bọn họ. Hình như cô đã ngộ ra điều gì đó. Cô quay sang hỏi Công Chúa Thiên Hân:

"Thiên Hân. Nói cho ta nghe lí do."

Dương Thiên Hân nhìn hoàng tỷ, cô ậm ờ rồi gãi đầu, tỏ ý khó giải bày.

"Chẳng phải ba người chúng ta từng có lời thề. Có phước cùng hưởng có họa cùng chịu hay sao? Hiện tại tất cả được xuất cung ngao du, lại bỏ Ngọc Tâm ở lại? Ta thật sự không hiểu."

Vẫn không một ai chịu nói lí do. Vũ Thiên Băng liền không chịu được mà đứng dậy:

"Nếu Ngọc Tâm đi, thì ta đi. Còn không thì ta cũng sẽ ở lại trong cung với muội ấy. Mọi người cũng có thể tự xuất cung mà không cần đến ta."

Sau câu nói, Vũ Thiên Băng nhìn mọi người thêm một loạt rồi quay bước vào trong. Điệp Vũ lúc này không nhịn được liền lên tiếng:

"Đại hoàng hậu của tôi ơi. Chúng ta đi vào chốn giang hồ. Là đi đánh nhau, thì dẫn theo người không biết võ để làm gì cơ chứ?"

Lời của Điệp Vũ khiến Vũ Thiên Băng dừng bước, vội quay đầu lại cô hỏi:

"Giang hồ? Đánh nhau?"

Điệp Vũ tuy đang bị ánh nhìn của hai anh em họ Dương nhìn đến muốn đốt cháy hắn. Nhưng hắn thật chịu không được, cùng lắm thì sau khi tiết lộ, hắn sẽ năn nỉ hoàng hậu bao che cho hắn vậy:

"Chuyện đến đây, thì không thể, không nói ra sự thật của chuyến đi lần này. Nói ra rồi, hoàng hậu biết được độ nguy hiểm, ít nhiều cũng suy tính lại việc có nên cho Ngọc Tâm theo cùng hay không…"

"Bảy ngày nữa tại U Cốc sẽ diễn ra đại hội võ lâm. Ba ngày sau chúng ta sẽ xuất phát. Đường đi mất hai ngày hai đêm. Chúng ta đến đó sớm để thăm dò tình hình trước."

"Đại hội này ba năm diễn ra một lần, sẽ có rất nhiều cao thủ từ mọi nơi tụ họp về đây, mà kẻ thù của hoàng thượng thì rất nhiều. Mọi người sợ nếu đưa Ngọc Tâm đi cùng, sẽ rất dễ xảy ra chuyện chẳng lành. Chuyến đi này chúng ta luôn phải trong tâm thế sẵn sàng chiến đấu mọi lúc mọi nơi."

Dương Thiên Hân lúc này thay lời của Điệp Vũ nói tiếp:

"Dù gì trong chúng ta ai cũng có võ công để tự vệ, chỉ riêng mình Ngọc Tâm là không. Hoàng huynh ban đầu cũng không định để hoàng tỷ cùng xuất cung. Nhưng chuyến đi này sẽ khá là lâu. Huynh ấy phần vì không thể xa tỷ quá lâu. Phần lại sợ tỷ một mình trong cung bị thiệt thòi, khi không có huynh ấy ở đây. Nên huynh ấy mới quyết định để tỷ theo cùng."

Vũ Thiên Băng nhướng mày nhìn cả ba người.

"Chỉ vậy thôi sao?"

Dương Thiên Phong lúc này cũng cất lời:

"Lần này chúng ta xuất cung, có mặt tại U Cốc không phải để tham gia tranh đấu minh chủ. Mà là… truy tìm Vân Y. Sự nguy hiểm sẽ tăng rất nhiều lần."

Vũ Thiên Băng lúc này ngồi xuống, khoanh tay trên bàn, mắt cô nheo lại:

"Vân Y?"