Chương 30: Sự Phụ Của Ta Trong Top Ác Ma

Vũ Thiên Băng bước đi được hai bước thì Dương Thiên Phong liền đã đứng ở giữa sân nhìn cô. Nét mặt cô lộ rõ vẻ hoảng hốt. Ngón tay chỉ lại sau lưng, lại chỉ vào Dương Thiên Phong đang đứng trước mặt:

"Hoàng thượng… người… không phải mới đứng… ở đằng sau ta?"

Nhất thời Vũ Thiên Băng vẫn chưa rõ chuyện gì. Chỉ biết khi bản thân quay bước đi, phía sau liền có một đợt gió mạnh thổi qua. Và dường như có cái gì đó vừa bay ngang trên đầu cô.

Dương Thiên Hân lúc này từ sau cánh cửa liền chắp tay sau lưng, bước ra với vẻ mặt đầy tự hào.

"Hoàng tỷ, từ lúc bước vào thấy tâm trạng tỷ không được tốt cho lắm. Ta lại tưởng tỷ bị ai đó ức hϊếp hay trong người thực sự không được khỏe. Nhưng hiện tại… Tỷ vì muốn học võ mà lại trở nên sầu não đến vậy…"

Lúc này Công Chúa đã đứng cạnh Hoàng Hậu. Cô bám lấy hai vai của Hoàng Hậu mà đẩy về phía trước, chân cũng bước đi theo từng đoạn:

"Tỷ buồn rầu vì hoàng huynh không tìm sư phụ cao thủ cho tỷ. Trong khi đó chính huynh ấy là cao thủ mà tỷ lại không biết ư?"

Sau lời nói của Công Chúa. Hoàng Hậu hiện tại đang đứng đối diện với Hoàng Thượng:

"Hoàng thượng là cao thủ?"

Ánh mắt của cô còn chút nghi ngờ những lời Công Chúa Thiên Hân vừa nói.

"Là cao thủ ở ẩn nhưng danh thì vang vọng giang hồ. Tên của hắn hiện tại, bây giờ đi đến đâu, ai mà nghe đến cũng phải khϊếp sợ."

Là giọng của Điệp Vũ. Không biết từ lúc nào, Điệp Vũ đã ngồi sẵn ở trong đình viện bên cạnh. Hiện tại có cơ hội, nên hắn mở lời góp thêm chút âm thanh cho câu chuyện sinh động.

Vũ Thiên Băng đồng tử nở to hết cỡ, nét mặt ánh lên vẻ hạnh phúc, hai tay cô nắm chặt tay hắn, mắt nhìn hắn không rời:

"Thật sao? Vậy Hoàng thượng mau dạy ta. Ta muốn học."

Dương Thiên Phong so sánh biểu cảm hiện tại của cô, với lúc nãy khi chưa biết hắn là cao thủ. Đúng là một trời một vực. Hắn vờ liếc nhìn xung quanh, rồi tiến vào đình viện:

"Mới vừa rồi, có người còn không tin ta có thể chỉ dạy được đó thôi."

Vũ Thiên Băng biết là mình đã sai khi quá coi thường hoàng thượng hắn. Hắn là hoàng thượng, bị xem thường như thế trong lòng ít nhiều cũng có chút tổn thương. Cô bám chặt ống tay áo hắn không buông, nét mặt lộ ra vẻ hối lỗi:

"Hoàng thượng của ta. Ta xin lỗi vì đã nghi ngờ. Ta biết ta đã làm người tổn thương rất hệ trọng. Nếu được tha lỗi và không giận ta nữa. Ta hứa, sau này bất cứ một điều gì hoàng thượng nói ra, ta đều sẽ tin tưởng tuyệt đối. Sẽ không một chút hoài nghi. Nha ~"

Với dáng vẻ này của Vũ Thiên Băng. Dương Thiên Phong trong lòng muốn trêu chọc cô thêm một chút cũng không đành lòng:

"Ta mà thật sự giận nàng thì chỉ có ta nhớ nàng, chỉ có ta chịu thiệt. Ta không phải là người không biết suy nghĩ đến vậy."

Hoàng thượng hắn còn không hiểu tính cách của hoàng hậu cô sao. Lúc biết sẽ không có người dạy võ, cô liền có thể phớt lờ hắn, còn cảnh cáo sau này Tích Cung tùy ý đi lại nhưng lại chẳng thể gặp cô.

Hiện tại cũng chỉ vì biết hắn là cao thủ, nên cô mới thay đổi như thế. Nếu hắn giận cô thật, không khéo cô lại đổi ý. Đến lúc đó, người đi năn nỉ lại chính là hắn thôi.

Biết rõ bản thân bị lợi dụng. Nhưng dường như hắn lại muốn được cô lợi dụng. Chỉ có cách đó, hắn mới càng có nhiều thời gian bên cạnh cô hơn, rút ngắn đoạn tình cảm này thêm một chút.

Vũ Thiên Băng sau câu nói của Dương Thiên Phong liền hiểu được ý tứ của hắn. Cô cũng chỉ có thể cười xòa:

"Không có. Nhất định ta sẽ không như vậy."

"À mà Điệp Vũ, ngươi nói giang hồ nghe tên hoàng thượng đều phải khϊếp sợ. Bộ họ biết tên thật của hoàng thượng hả? Hay biết luôn hoàng thượng chính là hoàng thượng nên…"

Lúc này Dương Thiên Phong bỗng ho lên một tiếng. Ánh mắt nhanh chóng liếc Điệp Vũ một cái. Nhưng dù cho cái liếc mắt ấy có nhanh, thì cũng không nhanh bằng cái miệng của tên Điệp Vũ này.

"Chẳng có ai ra giang hồ mà dùng đúng thân phận của mình, để kẻ trong thiên hạ này biết rồi truy sát cả. Mà hoàng hậu, người nói thử xem nếu cả Dương Thần Quốc biết hoàng thượng, thương dân như con, trong giang hồ lại là một Ác Ma máu lạnh thì sẽ ra sao?"

Công Chúa Thiên Hân đối diện cũng muốn chặn họng của Điệp Vũ nhưng lại bất thành. Hắn thật sự, mọi thứ đều không đánh mà khai ra hết rồi. Vậy hoàng huynh của cô, dưới con mắt của hoàng hậu tỷ tỷ sẽ là gì đây?

Đoạn nhân duyên này của Hoàng Thượng. E là tự hắn cứu lấy vậy. Em gái cũng muốn giúp mà lực bất tòng tâm.

Vũ Thiên Băng nhìn Điệp Vũ, lại nhìn hai anh em họ Dương đang tự lấy tay che mặt của mình lại kia, cô hỏi với cung giọng ngập tràn sự bất ngờ:

"Ác Ma sao?"

Lúc này Thiên Hân liền lên tiếng bào chữa:

"Này, tên kia. Ngươi làm như hoàng huynh của ta xấu lắm không bằng..."

"Hoàng tỷ, tỷ đừng nghe những lời đó mà sợ hoàng huynh. Thật ra hoàng huynh đúng là… một trong năm Ác Ma. Nhưng… nhưng người huynh ấy gϊếŧ chỉ toàn người xấu. Huynh ấy cũng giúp đỡ rất nhiều người tốt nữa. Cũng có một vài tên xấu xa muốn hoàn lương, huynh ấy cũng tha…"

"Tỷ cũng cảm nhận huynh ấy thương tỷ thật lòng mà đúng không?"

Dương Thiên Phong lúc này liền cất lời, không cho Thiên Hân bào chữa nữa:

"Hân nhi. Được rồi muội không cần nói giúp ta."

"Nhưng…"

Hắn khẽ lắc đầu, khuôn mặt nghiêm nghị. Thiên Hân không được nói thêm vào liền tức giận với Điệp Vũ:

"Này cái tên kia. Cái miệng ngươi đúng là không giấu được cái gì hết mà. Ngươi xem, nếu vì người mà hoàng huynh và hoàng tỷ của ta… Ta sẽ gϊếŧ chết ngươi."

Điệp Vũ nhìn biểu cảm tức giận của Thiên Hân, rồi thông qua lời mắng chửi, lời bao biện. Hắn cũng biết hình như hắn đã sai rồi:

"Công Chúa. Cô suốt ngày đòi đánh, đòi gϊếŧ người như thế. Sau này sẽ không một ai thèm rước cô đâu. Ta… ta chỉ qua là… nhất thời hồ đồ. Ta cũng chỉ muốn hoàng hậu hiểu rõ về hoàng thượng thôi… Ta…"

"ĐIỆP VŨ!"

Dương Thiên Hân nghiến răng ken két khi nghe Điệp Vũ bao biện, trong đó, cũng có lời muốn trù cô sau này không có ai thèm ngó tới. Cô đứng lên định đập cho Điệp Vũ một trận. Chưa kịp thì nghe tiếng nói làm cô đứng khựng lại.

"Công Chúa. Muội coi chừng sau này lại lấy phải Điệp Vũ đấy."

Dương Thiên Hân ngơ ngác nhìn sang hoàng hậu tỷ tỷ vừa nói, vừa chỉ vào bản thân và Điệp Vũ:

"Ta? Lấy Điệp Vũ hắn? Không đời nào."

Vũ Thiên Băng liền bật cười:

"Thì người ta vẫn thường nói: "Thương Nhau Lắm Cắn Nhau Đau". Hiện trạng của hai người không phải như vậy sao? Vậy thì chắc là sau này lại "Ghét của nào. Trời trao của đó.". Thể loại oan gia ngõ hẹp sau này ưa về chung một nhà lắm."

Dương Thiên Hân, Điệp Vũ, Dương Thiên Phong và Ngọc Tâm hiện tại bởi bị quay cuồng bởi những từ ngữ khó hiểu của Vũ Thiên Băng.

Sau khi dừng được đoạn chiến sắp bùng nổ giữa Thiên Hân và Điệp Vũ. Vũ Thiên Băng liền quay lại nhìn Dương Thiên Phong:

"Cuộc sống này vốn bất hảo. Cái gì cũng có hai mặt. Giống như có tốt thì phải có xấu. Thiện phải có ác. Hoàng thượng nhà ta nếu lương thiện quá thì cũng không được. Sau này bị người khác bắt nạt thì phải làm sao đây? Ta lại thấy vui, khi biết Hoàng thượng còn là một Ác Ma nữa ấy. Sau này có bị ức hϊếp, liền tự có thể đứng ra cho những tên xấu xa đó bài học. Không phải rất oai sao?"

"Dù có là Ác Ma nhưng lại biết tốt xấu, biết phải trái. Cũng đỡ hơn những người bề ngoài trông giống thiên thần, nhưng bụng dạ lại ác còn hơn con ma."

"Có rất nhiều thứ, không phải mang danh hoàng thượng đều sẽ giải quyết được. Giống như chuyện giang hồ, thì phải là người trong giang hồ mới hiểu rõ. Ngược lại, giang hồ lại không thể hiểu được bộ máy của triều đình hoạt động ra sao. Lúc này hoàng thượng lại chính là điều tốt đẹp."

"Nói tóm lại. Công Chúa đừng giận Điệp Vũ nữa. Cũng phải cảm ơn hắn. Nếu hắn không nói ra, sau này khi ta biết được. Lúc đó, có thể ta sẽ bỏ mặc hoàng cung này mà đi luôn ấy. Bởi vì ta vốn không ưa thích người khác đối với ta có sự che giấu, mà đáng ra điều đó ta nên được biết."

"Dù hiện tại hoàng thượng có xấu xa đi chăng nữa, thì ta vẫn là thể tử của hoàng thượng, là Mẫu Nghi Thiên Hạ, là hoàng hậu. Chẳng lẽ ta lại chọn trốn chạy? Dù hoàng thượng đối với người khác xấu xa như thế nào đi nữa. Ta vẫn không tin, người cũng dùng sự xấu xa đó mà đối với ta. Nhưng nếu sau này có thật. Thì cũng xem như ta xui xẻo thôi."

Trình bày một lượt xong, Vũ Thiên Băng liền ngồi cười một cách sảng khoái.

Trong lòng bốn người còn lại liền đồng suy nghĩ. Hoàng Hậu này. Đúng là không thể dùng mắt thường mà nhận xét, phán đoán. Mà hiện tại cũng chẳng biết dùng gì để hiểu rõ. Bởi cách nghĩ của Hoàng Hậu, toàn đi đến những kết quả mà không một ai có thể ngờ đến.

Cười đã rồi Vũ Thiên Băng bình tĩnh gọi Ngọc Tâm lại kế bên:

"Tâm. Muội vốn thông minh. Có lẽ muội cũng đoán được ta sắp nói gì với muội rồi đúng không?"

Ngọc Tâm khẽ gật đầu:

"Chuyện ngày hôm nay. Muội sống để bụng, chết mang theo. Tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra bên ngoài dù chỉ nửa lời."

Vũ Thiên Băng hài lòng nhìn Ngọc Tâm. Rồi cô nhìn Dương Thiên Phong:

"Vậy thì lúc nào Hoàng Thượng mới bắt đầu tập luyện cho ta đây?"

Dương Thiên Phong mỉm cười. Nụ cười hạnh phúc. Quyết định của hắn ít nhiều đến hiện tại vẫn chưa sai.