Chương 32

Dịch: Tồ Đảm Đang

Nói thật, tôi rất thích cảm giác được Trì Hựu Lân lắp đầy trong ướŧ áŧ.

Bởi vì cơ thể tôi rất khát khao em, trước nay luôn luôn là như vậy.

Ngày thứ tư, tôi tỉnh lại, phía dưới trống rỗng, mà Trì Hựu Lân không có ở trên giường.

Tôi lim dim tìm chiếc đồng đồ điện tử xem giờ, tờ mờ sáng, một vài ánh sáng mờ nhạt hắt vào giữa những tấm rèm dày, tôi mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng, khi nhìn xuống cầu thang, tôi thấy bóng dáng của Trì Hựu Lân, dường như em đang loay hoay với hai chiếc túi lớn.

Tôi vừa xuống lầu vừa hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

Bóng lưng ấy rõ ràng bị giật mình một cái, em quay người nhìn tôi, vô thức giấu đi hai túi đồ.

Em có vẻ hơi mệt mỏi, trên tay vẫn đang đeo đôi găng tay lao động.

Tôi dò xét em và hai túi đồ trên tay ấy, bước qua: "Gì vậy?"

"Sao anh dậy sớm như vậy?" Em cởi bao tay xuống ảo não gãi đầu.

"Bởi vì em không ở đây." Tôi cũng ủ rũ, bước đến trước mặt em, đứng cách em một vài milimet.

"Đó là cái gì?" Tôi nghiêng người, mở một trong hai chiếc túi ra.

Bên trong toàn bộ là hoa hồng dày đặc mà hôm đó nhìn thấy được ở dưới chân núi.

Tôi quay đầu nhìn em, em sờ mũi: "Anh nói rất đẹp, em muốn chuẩn bị cho anh một bất ngờ."

Kế hoạch của Trì Hựu Lân là đem hoa hồng trải khắp phòng khách, mà em phải mặc một bộ lễ phục đẹp, ngồi trên chiếc ghế cao ở giữa, đợi đến khoảnh khắc tôi xuất hiện ở cầu thang, sẽ hát cho tôi nghe; đợi tôi bước xuống, em sẽ chọn ra bông hoa hồng đẹp nhất tặng cho tôi.

"Em bỏ công ra lén chuẩn bị hết công cụ rồi, tính xong thời gian hái hoa chuyển hoa đến, muốn thể hiện một chút, anh lại không xuất hiện theo kế hoạch rồi." Hai tay em gãi đầu.

"A! Em đột nhiên cảm thấy kế hoạch này thật là ngu ngốc ấu trĩ, rõ ràng là em muốn làm thật lãng mạn mà...."

Tôi hôn em. Sau đó kéo lấy chiếc túi đến giữa phòng khách, hỏi: "Trải ra thế này đúng không?"

Nếu em cố gắng tạo ra sự lãng mạn cho tôi, vậy thì tôi phải dốc sức đáp trả lại cho em bằng sự phong tình.

Đương nhiên, tôi không phải con gái, tôi không cách nào nhu mì e lệ được.

Tôi cố gắng hết sức tìm kiếm lại trong đầu mọi bộ phim khiêu da^ʍ tôi đã xem, mọi cuốn tiểu thuyết giác quan mà tôi đã đọc, cố gắng thể hiện sự gợi cảm của một người đàn ông trong đó.

Hoa hồng ướŧ áŧ trải trên tấm thảm, tôi cưỡi trên người Trì Hựu Lân, phần eo không ngừng nhún nhảy, tiếng nước ở nơi giao nhau vang lên liên tục không dứt.

Thì ra tư thế này tiêu hao nhiều sức lực như vậy, tôi mồ hôi nhễ nhại, một tay vò lên mấy sợi tóc.

Trì Hựu Lân nhìn tôi chăm chăm, nuốt nước bọt.

Một tay còn lại của tôi chống lên ngực em: "Thích không?"

"Yêu chết đi được!" Em đưa tay ra đỡ lấy eo tôi, tôi đẩy tay em ra; em cầu xin tôi "Cho em động người một chút được không...không thì, em chỉ bóp mông anh thôi cũng được..."

Tôi hiểu em bình thường chơi đùa với mông của tôi như thế nào – nắn nhẹ xoa chậm, luồn vào trong xoay ngón tay như đang vẽ vòng tròn, ngón tay đôi lúc khơi lên cơn ngứa nhưng lại chẳng muốn gãi ngứa, cứ phải để tôi tự vặn vẹo cơ thể cầu hoan.

"Nằm mơ." Tôi từ chối em.

Sợi gân trên đầu Trì Hựu Lân nổi lên, em đang định nói gì đó, đột nhiên "Ưhm!" một tiếng, biểu cảm đè nén sự sung sướиɠ, vừa mới nãy lúc tôi nhún người xuống vô thức siết chặt cửa lại, tự mình cũng sướиɠ đến mức run rẩy.

Tôi giống như biết thêm bí mật gì đó, mỉm cười nhìn về phía Trì Hựu Lân.

"Đừng...Trì Diệc Minh...Anh...Ưm!" Em liều mạng nhẫn nhịn, mạch máu trên tay nổi hết lên.

Tôi cũng cảm thấy rất sướиɠ, buông thả rêи ɾỉ lên thành tiếng.

Trì Hựu Lân nhổm dậy siết lấy eo tôi, ôm tôi lật người một cái, tôi ngã lên những cánh hoa mềm mại. Chẳng đợi tôi phản ứng gì thêm, em liều mạng tiến công, hai tay vò nặn eo mông tôi, động tác vừa mạnh mẽ vừa suồng sã, phối hợp với sự tiến công đó của em là sự sung tướng ngưa ngứa và tê dại của tôi. Tôi ôm lấy cổ em, hai chân kẹp lên hông em, tưởng tượng mình giống như thực vật dây leo quấn lấy em, hấp thụ lấy dưỡng chất của em, cộng sinh cùng em.

Chúng tôi cùng nhau lêи đỉиɦ, Trì Hựu Lân gầm nhẹ lên bắn ra ngoài.

"Ưʍ..." Tôi co giật hưởng thụ, nắm chặt lấy hoa hồng bên tay, vò nát cánh hoa non nớt ấy.

Trì Hựu Lân úp lên người tôi điều chỉnh lại nhịp đập, tôi sờ lên tóc em: "Trì Hựu Lân, em là bông hoa hồng đẹp nhất của anh, cảm ơn em, đã tặng nó cho anh."

Em chẳng nói gì, cắn lên vai tôi.

Ngày thứ năm.

Chúng tôi dậy sớm.

Trì Hựu Lân dường như có linh cảm viết nhạc mới, chạy vào phòng nhạc; còn tôi đi vào nhà bếp, kiểm tra một lượt số nguyên liệu thực phẩm, xem thử đến lúc ấy có thể làm một cái bánh kem sinh nhật không.

Bánh kem ở nhà đều là mẹ tự tay làm hết, tôi chỉ đứng bên cạnh nhìn không thôi, chưa có kinh nghiệm thực chiến bao giờ. Nguyên liệu lại không đủ để tôi có thể thử từ từ, tôi chỉ có thể vắt hết óc đảm bảo không được xảy ra sơ sót nào.

Tôi lấy menu món Tây trong nhà bếp ra xem vài lần, lấy vài trứng gà ra làm vài bước đầu tiên.

Lúc nghỉ ngơi, tôi đi vào phòng nhạc, nhìn xem Trì Hựu Lân đang làm gì.

Em cực kỳ chuyên tâm, ngồi trên ghế bên cạnh đàn, đang viết viết vẽ vẽ gì đó trên giấy, ngâm nga vài tiếng, lại ấn vài phím đàn xác nhận giai điệu.

Tôi bước đến gần rồi em mới để ý tới tôi, lập tức thu lại bản nhạc.

"Sao lại vào đây rồi?"

Tôi không vừa ý, chen vào chỗ của em, vòng tay lên cổ em.

"Sao lại không cho anh xem?"

Em hôn tôi: "Bởi vì muốn chuẩn bị bất ngờ cho anh, lần này phải bảo mật đến cùng."

Em cực kỳ cố chấp với sự bất ngờ, giống như một đứa trẻ.

"Không có bất ngờ cũng đâu có sao."

Trì Hựu Lân lôi hai chân tôi lên đặt lên đùi em.

"Không được."

Tôi nghĩ, tôi hiểu tại sao em lại cố chấp như vậy rồi.

Sự bất ngờ có thể làm cho người ta nhớ lâu hơn một chút.

Tôi cọ vào mặt em.

"Bánh kem khó làm quá thì đừng làm nữa, có lòng là được rồi."

Lần này lại đến lượt tôi: "Không được."

Em nhìn tôi mỉm cười, tay lại bắt đầu không đàng hoàng, mò vào giữa hai chân tôi.

Mặt tôi nóng lên, nhưng lại không ngăn em lại, mặc kệ ngón tay em mò vào kẽ hở khóa quần luồn vào bên trong, vuốt ve nơi đó.

Sau đó.

Tôi cắn môi ngồi lên đùi em, cửa huyệt đang nuốt lấy du͙© vọиɠ to lớn ấy của em, quần đang mắc lại ở đầu gối, người tôi bị em thúc đến lắc lư vui sướиɠ.

Ngón tay của em đưa đến đầṳ ѵú của tôi, vừa véo vừa hỏi: "Sao anh lại chặt như vậy ướt như vậy ngon như vậy, hửm?"

"Đừng nói nữa..."

Em hất đi bàn tay đang định tự tuốt của tôi, tay còn lại giúp tôi vuốt ve du͙© vọиɠ đang tiết ra dịch thể dâʍ đãиɠ, thì thầm: "Thật xinh đẹp..."

Em trực tiếp bế tôi lên, rút vật đó ra, đặt tôi ngồi lên phím đàn.

"Hư đàn!"

"Hư thì hư đi, giai điệu đều nằm trong đầu em cả rồi."

Hợp âm của phím đàn tạo ra âm thanh cực lớn, Trì Hựu Lân nhấc hai chân tôi lên, đâm sâu vào trong.

"Minh Minh, hãy hưởng thức khúc nhạc chúng ta cùng hợp tấu ra xem vui tai đến nhường nào nhé!" Nói xong liền liếʍ môi.

Đúng là một tên hư hỏng.

...Mà tôi chính là một kẻ đồng lõa.

---------

Mlem mlem...😌😌😌😌