Chương 33

Dịch: Tồ Đảm Đang

Ngày thứ sáu.

Mưa rơi tầm tã, mây đen kéo đến tầng tầng lớp lớp, ảm đạm u tối.

Thư phòng, phòng xem phim, nhà xe, hầm rượu, cầu thang – tất cả những nơi có thể tưởng tượng đến đều có những hình bóng hoan ái của chúng tôi.

Sấm sét thỉnh thoảng ầm ầm vang dội bên ngoài, mà chúng tôi chỉ quan tâm đến tiếng thở dốc và nhịp tim của nhau.

Thần linh dùng bảy ngày để cho vạn vật bắt đầu, nhưng chúng tôi dùng bảy ngày để chấm dứt khát vọng thực sự trong lòng.

Buổi tối, 11 giờ 55 phút.

Tôi bưng chiếc bánh sinh nhật ra, dùng ba cây nến tượng trưng cắm lên bánh, thắp nến.

Hình dáng bánh kem cực kỳ bình thường, không lớn, vật trang trí duy nhất là dòng chữ được viết bằng mứt trái cây.

Trì Hựu Lân và tôi nhìn nhau, mỉm cười nói: "Hát mừng sinh nhật cho em đi?"

"Được."

Thời gian một bài hát, dài được bao nhiêu chứ. Mà trong đầu tôi lại tràn về bao nhiêu hồi ức.

Ánh nến yếu ớt lung lay chập chờn, ánh sáng ấy lập lòe trong mắt Trì Hựu Lân.

"Cầu nguyện đi."

Em chân thành chắp hai tay ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Sau đó mở mắt ra, thổi tắt nến.

12 giờ đúng.

"Sinh nhật vui vẻ." Tôi vỗ tay chúc mừng.

Viền mắt Trì Hựu Lân đỏ lên.

Trước đây, sinh nhật em, có người nhà, có bạn bè, có fan hâm mộ; sau này, sinh nhật em, cũng sẽ có người nhà, có bạn bè, có fan hâm mộ. Chỉ duy nhất lúc này đây, bên cạnh em chỉ có tôi. Tôi có cảm giác như mình đã có được ba mươi tuổi của em.

Niềm vinh hạnh này, tôi nhất định phải vui cười thoải mái mà nhận lấy.

Tôi mỉm cười vui vẻ, mở cho em đường lui: "Sao vậy, nghĩ rằng có thể ăn được bánh kem do anh làm, vui muốn khóc luôn sao?"

Trì Hựu Lân phụt cười một tiếng, nhìn tôi: "Đúng thế."

Lần đầu tiên tôi làm bánh kem, mùi vị bình thường. Nhưng một mình Trì Hựu Lân ăn hết nó.

Em nuốt hết phần "My love, my everything" vào bụng.

Tôi đã mãn nguyện.

Đã là ngày thứ bảy rồi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Chúng tôi nằm trên giường, dựa sát vào nhau.

Không ai nói gì, chỉ nhìn nhau, và hôn nhau.

Ngày mới bắt đầu một cách im hơi lặng tiếng báo hiệu cho sự kết thúc. Trì Hựu Lân đưa tôi đến đài Tinh Nguyệt. Chúng tôi đứng trên bục đứng nhỏ ấy, Trì Hựu Lân nắm lấy tay tôi, mỉm cười chúc phúc tôi.

"Anh, anh phải thật hạnh phúc."

Người khác đứng ở chỗ này muốn mãi mãi gắn bó bên nhau, mà chúng tôi lại chúc cho nhau tìm được hạnh phúc mỹ mãn.

Tôi muốn chúc lại, nhưng khi mở miệng cổ họng lại như bị chặn đứng không nói nên lời.

Trì Hựu Lân cố gắng cười khẽ: "Chẳng phải em đã nói muốn cho anh một bất ngờ sao? Bây giờ em hát cho anh nghe được không?"

Tôi liều mạng gật đầu.

Em ngâm nga, giọng hát nhẹ nhàng nghịch ngợm:

Em là con sói nhỏ của anh

Thích được anh dắt đi khắp nơi

Có người đến gần em sẽ gầm gừ

Em muốn anh là một khúc xương

Cắn liếʍ mấy cũng không đủ thèm...

Hát đến đoạn sau, em đã bắt đầu lạc giọng.

Mắt em phủ một lớp sương mờ.

Gió trên đỉnh núi rất lớn, thổi bay giọt lệ em đi.

Trì Hựu Lân mỉm cười trong nước mắt: "Em lại làm hỏng mọi thứ cả rồi, rõ ràng muốn hát thật tốt mà..."

Tôi ôm lấy em thật chặt, nước mắt rơi đầy mặt.

"Em thà làm con chó của anh, cũng không muốn làm em trai của anh." Em bấu chặt lấy gáy tôi, nghẹn ngào nức nở.

Máy bay tư nhân đã đáp ở sân bay đợi.

Trì Hựu Lân để tôi rời đi trước.

Nếu đi cùng nhau, chúng tôi nhất định sẽ sụp đổ.

Em cười nói với tôi câu cuối cùng: "Anh, tạm biệt."

Máy bay cất cánh, bóng dáng của Trì Hựu Lân càng lúc càng cách xa tôi.

Khoang máy bay rộng lớn, chỉ có một mình tôi. Tôi cất giọng gào khóc.

Đoạn kết của bộ phim điện ảnh , nữ chính tưởng tượng ra từng cuộc gặp gỡ của cô và nam chính, thế thì đến cuối cùng họ có thể ở bên nhau không?

Mà tôi và Trì Hựu Lân nếu như không phải là anh em thì sẽ như thế nào?

Tôi có phải chỉ đơn thuần là một fan hâm mộ trung thành của em thôi không, nỗ lực góp tiền mua vé VIP concert, mong muốn mình có thể được gần với thần tượng thêm một chút; lúc hàng vạn người cùng nhau hát vang, tôi có phải cũng là một trong số đó đang gào thét khản giọng huơ chiếc lighstick trong tay.

Hoặc là, chúng tôi chỉ là những người xa lạ không biết tên họ nghề nghiệp nhau trong biển người mênh mông, đúng lúc ở một thời điểm một nơi nào đó vì một nguyên nhân sự việc nhỏ nào đó mà gặp nhau, sau đó biết nhau, yêu nhau?

Tôi chỉ có thể hoang tưởng trong tiếng khóc xé tim xé phổi...