Chương 31

Dịch: Tồ Đảm Đang

Ngày hôm sau, chúng tôi đã đến nơi – là một hòn đảo trên Thái Bình Dương.

Bốn bề đều là biển, tuyệt đối ngăn cách với thế giới bên ngoài. Bầu trời xanh thẳm, cát trắng tinh khôi, nước xanh ngọc bích, một bầy hải âu thỉnh thoảng sà xuống chui vào khu rừng nhỏ rồi lại bay vọt ra ngoài.

Tôi nhìn Trì Hựu Lân, em giải đáp thắc mắc của tôi: Một ông chủ nào đó bỏ số tiền lớn mua lại nơi này dự định khai phát thành thiên đường nghỉ dưỡng, sau đó công ty bất đắc dĩ phá sản, công trình bị cưỡng ép dừng thi công, ông tổng công ty của em mua lại công ty với giá thấp. Trong buổi tiệc khởi công, ông tổng uống kha khá, hỏi nhóm muốn thứ gì ông ấy đều có thể đáp ứng; Trì Hựu Lân lớn gan nói muốn có quyền tự do sử dụng hòn đảo này, ông ấy đồng ý.

Tôi trêu ghẹo nói: "Em không sợ ông ấy ghi thù sao?"

Trì Hựu Lân cười gian xảo: "Không sợ, ai bảo em là cây hái ra tiền chứ."

Tôi nhéo lên mặt em: "Tại sao lại muốn một ngôi đảo biệt lập?"

Em nhìn tôi: "Lúc đó em nghĩ, mình sẽ nhốt anh lại nơi này; hoặc là em ở đây một mình tới già." Em ôm lấy tôi. "Bây giờ lại có thêm công dụng mới, cũng tốt."

Tôi không nói gì, ôm lấy em, vùi đầu vào vòng ôm của em.

Một bên đảo là một khu thi công bị bỏ phế, ở giữa là một ngôi biệt thự đường hoàng đã xây xong.

"Nơi này ban đầu là nhà trưng bày, bên trong bày trí cũng rất đẹp, em đã bảo người thu xếp xong xuôi rồi, có thể vào ở ngay." Trì Hựu Lân mở cửa, cách bày trí chuẩn phong cách phương Tây, đèn chùm thủy tinh lớn, lan can nạm vàng, giữa phòng khách trải một lớp thảm lông thú màu xám.

Tủ lạnh nhà bếp có ba cửa, bên trong lắp đầy các loại nguyên liệu thực phẩm; giường phòng ngủ là loại king size, bước qua bệ cửa sổ sát đất đến ban công, bên ngoài được bao quanh bởi biển rộng.

Trì Hựu Lân dẫn tôi đến gần đài Tinh Nguyệt.

Đài Tinh Nguyệt được xây ở bên vách núi, trên một lối đi dài, cuối đường là một bệ đứng nhỏ, bốn phía đều là nước biển vô hạn, rất có ý vị của 'chân trời góc bể'.

"Nơi đây dùng để tổ chức hôn lễ." Trì Hựu Lân nói.

Chẳng trách gọi là đài Tinh Nguyệt. Lập lời thề trước chân trời góc bể, dưới sự chứng kiến của ngàn sao và trăng sáng.

Chúng tôi lại đi xa hơn một chút, dưới chân núi, hoa hồng tuyệt đẹp thi nhau đua nở thành từng chùm, dưới ánh mặt trời dường như tỏa ra ánh sáng đỏ lộng lẫy.

"Đẹp quá." Tôi cảm thán.

"Anh thích là được." Trì Hựu Lân hôn lên trán tôi.

Chúng tôi nghỉ ngơi một lúc, chiều tối lại nắm tay nhau đi dạo trên bờ biển.

Trải thảm lên cát, mở rượu vang lên, ngắm màn đêm dần dần chìm xuống, nhìn ánh sao chớp tắt phía chân trời.

Trì Hựu Lân mang theo kèn harmonica, em hỏi tôi: "Anh muốn nghe gì?"

Trong làn gió hiu hiu còn mang mùi vị của biển. Tôi nói: "Mặt biển ấy."

Chúng tôi nhìn nhau, sau đó em đặt harmonica lên miệng.

Âm sắc của kèn harmonica mang cảm giác hoài cổ, vì vậy âm điệu thoát ra của nó là giai điệu du dương và u ám, và bất kể nhịp điệu vui vẻ đến đâu, nó cũng nhuốm một chút sầu muộn.

Bài hát kết thúc, Trì Hựu Lân bỏ nhạc cụ xuống: "Họ đều nói em chưa từng viết bài hát nào liên quan đến tình yêu. Thật ra mỗi bài hát em đều viết cho anh, như vậy có tính là tình ca không?"

Chúng tôi bắt đầu làʍ t̠ìиɦ.

Trì Hựu Lân chầm chậm đổ rượu vang lên người tôi, từ miệng, đổ xuống cơ thể tôi.

Em cúi người hôn tôi, liếʍ rượu trên người tôi, liếʍ lên nơi nào đó dần cứng lên của tôi, liếʍ vào phía dưới của tôi.

Khi em tiến vào tôi, tôi vỗ lên cánh tay em, muốn ngồi dậy.

Tôi muốn nuốt du͙© vọиɠ của em vào sâu bên trong mình, muốn đối mặt với em bằng khoảng cách gần nhất, muốn sờ lên cơ bụng của em, muốn để lại vết cắn trên hõm cổ em.

Trì Hựu Lân tuyệt đối nghe theo yêu cầu của tôi.

Khi chúng tôi đạt tới cao trào, ngẩng đầu nhìn lên cả bầu trời đầy sao đang lắc lư.

Trong lúc dư vị vẫn còn nơi đó, môi lưỡi gắn kết, chúng tôi nhìn nhau mỉm cười.

Ngày thứ ba.

Trì Hựu Lân nấu ăn trong bếp, tôi phụ trách ăn vụng.

Ông cho rằng nấu ăn là một kỹ năng cơ bản, vì vậy chúng tôi từ nhỏ đã vào bếp phụ giúp.

Có một lần, không có người lớn trong nhà, tôi nấu một món cơm chiên lan tỏa hương thơm. Trì Hựu Lân chớp đôi mắt có hàng mi cong dài.

"Anh ơi, đút em đi."

Tôi vẫn muốn ăn trộm thêm một miếng thịt bò hầm, có người bắt lấy tay tôi lại, đem thịt bò đút vào miệng em, sau đó còn liếʍ sạch sẽ nước dính trên ngón tay tôi, nhìn tôi chép miệng nói.

"Ngon."

Tôi giật lông mày.

"Nói món ăn hay nói người?"

Em lại chỉ cười mà không đáp.

Đúng là tên xấu xa.

Bày thức ăn xong, tôi bị người đó ôm ngồi lên đùi, còn bị hôn một cái.

Tôi thuận theo thế ôm lấy cổ em: "Đút anh đi."

Lúc đó tôi không đáp ứng ngay với em.

Cục bột nhỏ hay đùa dai, phải giũa cái tính khí kiêu ngạo của em lại.

Tôi đưa ra điều kiện với em: "Đút em thì được, nhưng mà, đồ ăn vặt mà học sinh của ông lén cho em đều phải cho anh, thế nào?"

"Anh xấu xa quá!" Cục bột nhỏ cau mày bĩu môi. Đống bánh vặt đó là bảo bối của em ấy đấy.

Tôi vẫn ung dung không gấp, sờ lên cái bụng tròn tròn của em, học theo giọng điệu người lớn. "Anh muốn tốt cho em mà thôi."

"Sao? Muốn anh đút cho em hay là muốn giữ lại đồ vặt cho mình?"

Cuối cùng, em ấm ức chạy về phòng, mang hộp bảo bối ra: "Anh trai đút cho em..."

"Nghĩ gì thế? Cười đắc ý như vậy?" Trì Hựu Lân bỏ chiếc muỗng đút tôi xuống. Tôi nghĩ em cũng nhớ lại chuyện cũ ấy, bởi vì sau đó em lại hỏi tiếp. "Đống đồ ăn vặt đó, sau đó anh xử lý thế nào?"

"Đương nhiên là ăn hết rồi."

"Òh~~~" Em cố ý kéo dài âm cuối, tỏ vẻ tỉnh ngộ ra.

Bàn ăn đang rung động.

Hai tay tôi chống lên viền bàn, chịu đựng sự tấn công mạnh mẽ gấp gáp từ phía dưới.

Mỗi một cái Trì Hựu Lân đều đâm vào nơi sâu nhất, âm thanh 'pia pia' trơn trượt không ngừng lọt vào tai, chuyện làm tôi xấu hổ nhất là những giọt nước kia thỉnh thoảng bắn tung tóe trên bàn, chi chít khắp nơi, lúc nãy chúng tôi còn ăn cơm ở đây đấy.

Trì Hựu Lân không thèm để ý tới mấy thứ này đâu, em ôm chặt thân thể nóng rực của tôi, áp vào bên tai tôi hỏi: "Ngon không?"

Đầu óc tôi choáng váng, cứ tưởng em đang hỏi số đồ ăn vặt năm đó. "Không, không nhớ nữa...."

Em thấp giọng cười, giọng nói như dòng điện, sự rung động khiến tôi suýt nữa thì mở rộng tinh quan; em tóm lại phần đầu nơi đó của tôi, không cho tôi bắn.

"Em không phải đang hỏi đồ ăn vặt, mà là ở đây..." Em nhấc một chân lên đặt lên ghế, nâng cao một chân tôi lên, du͙© vọиɠ to lớn tăng tần suất cọ sát vào nơi mẫn cảm của tôi.

"Ngon không?"

Tôi vừa sướиɠ vừa ảo não, nói không thành lời: "Đồ hư hỏng..."

Em cắn lên cổ tôi, giọng nói mang theo sự run rẩy khi sắp lêи đỉиɦ: "Đúng vậy, em là đồ hư hỏng của anh..."

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Trì Hựu Lân ôm tôi đặt lên giường, xoa bóp chân cho tôi.

Em nhìn tôi mỉm cười lấy lòng, tôi liếc em, quay đầu đi.

Em mặt dày bám lấy, tôi tưởng em muốn xin lỗi, nào ngờ em lại cắn lên tai tôi.

"Minh Minh, ánh mắt đó của anh thật dụ dỗ..." Bàn tay lại không ngoan ngoãn sờ vào trong áo choàng tắm của tôi.

Tôi cười không được khóc cũng chẳng xong, mặt nóng lên: "Em đủ rồi đấy nhé..."

"Tối nay lại cho em cắm vào anh ngủ nhé, có được không?"