Chương 5

Nói xong câu đó, Bạch Dương bỏ lại Hàn Tấn đi vào phòng ăn trong sự ngỡ ngàng của gã.

An Mộc Trạch đi theo, khuôn mặt tràn đầy đau thương.

Phòng ăn là phòng riêng biệt không gian với bên ngoài, bên trong là bàn ăn với phong cách quý tộc cổ điển, bàn khá rộng rãi nhưng ghế lại xếp vị trí cho 2 người ngồi.

Bạch Dương kéo ghế cho An Mộc Trạch.

Mặc dù hắn xem An Mộc Trạch như một món đồ chơi, tuy nhiên lễ nghi gia giáo của hắn vẫn có, không đến nỗi không kéo được một cái ghế.

Nhưng đối với An Mộc Trạch, hành động của hắn làm cậu ấm lòng, trong lòng buồn bã cũng vơi đi một chút.

Với một đứa trẻ mồ côi như cậu, từ nhỏ đến lớn chỉ có đánh đập và mắng mỏ, được như thế là lần đầu tiên.

Đến khi cả hai đều yên vị trên ghế, phục vụ đưa menu lên, trực tiếp đưa cho Bạch Dương.

Vì sao ư? Y phục hàng hiệu đắt tiền của Bạch Dương và bộ đồ vỉa hè của An Mộc Trạch rất dễ dàng phân biệt ra, phục vụ ở đây nhìn đến quen mắt.

Bạch Dương đưa menu cho An Mộc Trạch.

Cậu vội xua tay “Anh cứ việc chọn, tôi ăn gì cũng được”

Nhìn lướt qua con số trên menu khiến An Mộc Trạch hãi hùng khϊếp vía không dám chọn, tiền chi trả một món ăn trên đó đủ để cậu tiêu xài tiết kiệm trong một tháng.

Bạch Dương cũng không cố chấp, nhìn lướt qua An Mộc Trạch một cái, sau đó chọn ba món đầu danh sách “Lấy mỗi món 2 phần”

“Vâng, có ngay” Phục vụ nhận lại menu, mỉm cười đi vào.

Rất nhanh đồ ăn đã được bê ra, An Mộc Trạch dù đói đến đôi mắt đã hơi mờ đi nhưng vẫn không dám động đũa, nuốt nước bọt hỏi “Tôi…có thể ăn sao?”

Nếu cậu nhớ không nhầm thì đồ ăn trên bàn này cũng phải mất 3 vạn!

Bạch Dương nhìn thấy An Mộc Trạch như đồ nhà quê, có hơi chướng mắt, giọng nói cũng hời hợt “Ăn đi, tôi mời, cậu không phải trả đồng nào”

Suốt bữa ăn không ai nói lời nào làm không khí trong phòng rất căng thẳng, ít ra thì An Mộc Trạch cảm thấy như vậy.

Cậu cảm thấy mình có khi đã mất 10 năm tuổi thọ cũng nên.

Bạch Dương từ tốn lau miệng, lúc này mới bắt đầu nói “Cậu nghĩ kĩ chưa?”

An Mộc Trạch ấp úng "Chuyện...gì?"

Cậu lúc nào cũng ấp úng làm Bạch Dương vô cùng mất kiên nhẫn "Chuyện mang thai hộ, cậu nghĩ kĩ chưa?"

"..." An Mộc Trạch cúi đầu, tránh né cái nhìn sắc như dao găm của Bạch Dương.

Thời gian dần dần trôi, đến khi Bạch Dương thật sự tức giận thì An Mộc Trạch mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ đẫm nước mắt lập tức lọt vào đôi mắt hung ác của Bạch Dương.

Trong một khoảnh khắc, tim hắn nhói lên, cảm thấy vô cùng có lỗi.

Nhưng với một con cáo già trên thương trường như Bạch Dương thì dù đối phương có đẹp thế nào thì hắn vẫn không thể xuống nước đi xin lỗi, giọng nói của hắn mềm mỏng hơn “Tôi sẽ không bạc đãi cậu”

An Mộc Trạch gạt nước mắt, do dự một hồi, rốt cuộc sau đó cũng đồng ý.

An Mộc Trạch tắm rửa sạch sẽ sau đó lên giường, bật điện thoại lên, đồng tử khẽ co lại.

20 cuộc gọi nhỡ!

Cậu xem một lần, 20 cuộc gọi này đều là của Chúc Lệ Hân. Lúc nãy vì cậu để chế độ im lặng nên không nghe thấy, trong lòng áy náy.

Màn hình điện thoại sáng lên, Chúc Lệ Hân lại gọi tới.

An Mộc Trạch bắt máy “Lệ Hân?”

Chúc Lệ Hân bên kia lo lắng đến phát khóc, giọng nói run rẩy “Tiểu An! Cậu rốt cuộc cũng bắt máy! Cậu có biết tớ lo lắng lắm không?

Nghe đối phương lo lắng cho mình, An Mộc Trạch vừa ấm lòng vừa ăn năn “Xin lỗi cậu, tớ để chế độ im lặng nên không nghe thấy. Cậu ổn không?”

Cô nàng ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng An Mộc Trạch vẫn đều đều, trái tim đang treo lơ lửng mới chậm rãi hạ xuống, trách móc “Cậu đúng là vô tâm! Tớ rất ổn, cũng làm thay ca đêm giúp cậu rồi. Cậu…”

Nghe Chúc Lệ Hân ấp úng, An Mộc Trạch thắc mắc “Có chuyện gì sao?”

Chúc Lệ Hân hít sâu một hơi “Cậu không bị anh ta bắt nạt chứ?”

An Mộc Trạch chẳng hiểu chuyện gì “Tại sao tớ lại bị bắt nạt? Anh ấy rất tốt”

Nghe cậu bạn cường điệu từ “tốt”, trong lòng Chúc Lệ Hân rối bời, muốn nói lại thôi.

Cậu linh cảm có chuyện gì không đúng, hỏi lại “Lệ Hân? Lệ Hân?”

“Không có gì, tớ khuyên cậu nên cẩn thận với anh ta thì hơn. Cậu tuyệt đối đừng phát sinh tình cảm với anh ta nhé”

An Mộc Trạch còn chưa kịp hỏi vì sao thì Chúc Lệ Hân kêu bận, ngay lập tức cúp máy.

An Mộc Trạch cầm điện thoại di động, có chút thất lạc.

Tâm trí nhớ lại chuyện khi sáng, đôi mắt cậu lại ướt.

Bạch Dương đang tìm người mang thai hộ, vậy không phải là bát quái cậu nghe kia là sự thật à?

An Mộc Trạch ôm bụng mình, thế nhưng thật sự cảm thấy buồn nôn.

Nước mắt dọc theo gò má tinh tế rơi xuống, cậu trầm ngâm một hồi đột nhiên cười phá lên, trong tiếng cười còn kèm theo tiếng nức nở.

Vì sao cậu lại nhất kiến chung tình với người có vị hôn thê từ lần gặp mặt đầu tiên chứ?

An Mộc Trạch nhớ đến mình vậy mà thực sự đồng ý mang thai hộ cho Bạch Dương, tâm tình như rơi xuống đáy vực.

Chưa bao giờ cậu hận bản thân mình là người song tính đến như vậy.

Nếu như cậu là nam thì bố mẹ sao có thế vứt bỏ cậu, Bạch Dương làm sao lại tiếp cận cậu vì mang thai hộ?

Trong tiếng cười điên dại của bản thân, An Mộc Trạch ngủ thϊếp đi.