Chương 24

Chương 24





Cô chỉ có thể đưa nước cho anh, nhưng những người khác thì không được đúng không, vừa ngây thơ vừa trẻ con bá đạo.

"Chu Cẩn Xuyên, cậu thật nhàm chán?" Bùi Tang Du khẽ xuy.

"Tôi làm sao?" Chu Cẩn Xuyên ngước mắt lên nhìn cô, biểu tình gió êm sóng lặng.

Bùi Tang Du đang chuẩn bị nói lại, nhưng nhóm người của Lý Tri Hành đã bưng khay thức ăn trở về, cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ.

Cậu ta ngồi xuống đối diện, đẩy khay thức ăn đến trước mặt nữ sinh đối diện: "Nghe nói cậu là người Giang Châu, hình như mọi người ở đó đều thích ăn chua ngọt, tôi cố ý bảo dì căn tin cho cậu thêm chút sườn chua ngọt.”

"Cám ơn." Bùi Tang Du nở nụ cười, vô cùng nể mặt cậu ta gắp một miếng cho vào miệng cười nói: "Tôi thật sự rất thích.”

"Nói cũng lạ ha, cậu chuyển trường tới đây cũng một thời gian rồi, đến giờ chúng ta mới có thể nói chuyện với nhau." Lý Tri Hành gãi đầu, trên mặt lộ ra chút ngượng ngùng: "Hôm nay chúng tôi biểu hiện được chứ?”

"Rất lợi hại, lớp bên cạnh hoàn toàn so ra rất kém." Tuy rằng Bùi Tang Du chỉ nhìn phần đuôi, nhưng cũng cảm thấy bọn họ vừa trẻ trung vừa nhiệt huyết, từ nội tâm khen ngợi: "Mọi người phối hợp cũng rất tốt.”

Chu Cẩn Xuyên chậm rãi rút đũa ra, phát ra tiếng lạch cạch.

Trần Giới ho nhẹ một tiếng, bình thản nói: "Phối hợp quả thật rất tốt, cho nên Chu Chu của tôi được hơn phân nửa số điểm.”

Cậu ta như bị tát vào mặt ngay tại chỗ, nghĩ đến quả bóng cuối cùng đến tay mình cũng bị chuyền ra ngoài, Lý Tri Hành vẻ mặt xấu hổ tìm cách bổ sung: "Đúng vậy, cốt lõi của chúng tôi đương nhiên không cần phải nói nhiều.”

Bùi Tang Du không nói gì.

Cô biết tại sao hai người bọn họ có thể trở thành bạn tốt của nhau.

Ngay cả trình độ ấu trĩ cũng nhàm chán như nhau.

Lý Tri Hành đổi đề tài khác, tiếp tục nói: "Lần này cậu thi vật lý tiến bộ hơn rất nhiều, ngay cả chủ nhiệm Mã cũng phải tự mình khen ngợi. Nhanh như vậy đã đuổi kịp tiến độ, vừa nhìn đã biết cậu là siêu học bá rồi.”

Trần Giới liên tục gật đầu, mặt ngoài đồng ý, nhưng kì thực lại khoe khoang nói: "Đó là bởi vì Chu Chu của tôi đã ghi chép cho cô ấy.”

Bùi Tang Du: "…"

"Chẳng trách, thì ra là vậy." Lý Tri Hành lại xấu hổ cười hai tiếng, ngón chân đều muốn xuyên qua địa cầu: "Chân cậu không sao chứ, có đến bệnh viện kiểm tra chưa? Nếu ảnh hưởng đến xương thì sẽ không tốt đâu.”

"Ngày hôm qua Chu Chu của tôi___"

"Trần Giới." Chu Cẩn Xuyên không thể nhịn được nữa, gọi tên cậu ấy: "Sao hôm nay cậu nói nhiều vậy.”

Sau khi bị đồng đội phản kích, sắc mặt của Trần Giới trầm xuống, vô tội ủy khuất, chỉ thiếu chút nữa cậu ấy lắc lắc bả vai hét to.

Người anh em, tôi đây là đang giúp cậu lấy điểm ấn tượng, bằng không vợ cậu bị người ta lấy mất!!

Cậu ấy không còn gì luyến tiếc nhét miếng khoai tây vào miệng: "Ngày đầu tiên cậu biết tôi nói nhiều sao?"

Ngay cả người tâm hồn trong sáng như Biên Tiêu Tiêu cũng nhìn ra có chút bất thường, lặng lẽ tiến lại gần nói vào lỗ tai của Bùi Tang Du: "Trần Giới có phải bị điên không?”

"Đúng vậy, có lẽ tối hôm qua ngủ không được nên đầu óc cậu ấy hư rồi." Bùi Tang Du vừa nói vừa thưởng thức món sườn chua ngọt thơm ngon.

Một bữa ăn đầy khói thuốc súng.

Trước khi đi, Lý Tri Hành thăm dò hỏi: "Bạn học Bùi, tôi có thể kết bạn với cậu không? Tôi không có ý nghĩa gì khác, nếu cậu không thích thì có thể bỏ qua.”

Đối phương thẳng thắn như vậy, Bùi Tang Du cũng biểu hiện hào phóng: "Có thể chứ.”

Cậu ta lấy điện thoại di động ra, thêm bạn bè.

Mấy nam sinh khác cũng có ấn tượng tốt với bạn học Bùi Tang Du xinh đẹp tốt bụng, cũng bày tỏ mong muốn có tên trong danh sách, vài phút sau, một vòng tròn bạn bè lớn được thêm vào.

Chứng kiến toàn bộ quá trình, Trần Giới so với việc bạn gái của cậu ấy bỏ chạy còn đau đớn hơn nhiều.

Một tay nắm chặt cánh tay của Chu Cẩn Xuyên, thiếu chút nữa đã nhéo ra dấu đỏ.

"Buông tay." Chu Cẩn Xuyên cau mày đẩy tay cậu ấy ra: "Hôm nay cậu ra ngoài quên uống thuốc sao?"

Trần Giới thở dài, bộ dạng tang thương của người từng trải: "Có lẽ sau này cậu mới hiểu được nỗi khổ tâm của tôi, có đôi khi không đạt được thứ mình muốn sẽ phải lui lại giải quyết điều tốt nhất ở vị trí thứ hai, hiểu không? Thôi đi, cậu không hiểu đâu.”

Chu Cẩn Xuyên nghe hiểu được hàm ý của câu nói đó.

Nhưng cảm thấy hành động của cậu ấy quả thực rất dư thừa.

Anh thu dọn đĩa đồ ăn, chuẩn bị đứng dậy, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên.

Anh lấy điện thoại ra xem, tin nhắn của Bùi Tang Du đang ngồi bên cạnh.

【Hoàng Hôn 】: Đừng vội trở về, tôi có chuyện muốn hỏi cậu, lát nữa ở Thanh Kiều đợi cậu?

Chu Cẩn không trả lời, chỉ quay đầu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt đầy nghi vấn.

【 Hoàng Hôn 】: Về Phạm Đồng

Bùi Tang Du lại gửi một tin nhắn.

Chu Cẩn Xuyên hiểu rõ, khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Thanh Kiều ở phía sau tòa nhà giảng dạy của học sinh cuối cấp, nơi đó bị trêu chọc là cầu tình nhân trong trường học, chủ yếu là bởi vì vị trí địa lý, hai bên được bao phủ bởi rừng cây nhỏ, cây xanh tươi tốt che khuất tầm nhìn, là nơi mà chủ nhiệm Mã bắt tình yêu của mình.

Hai người một trước một sau đi qua đó, dưới sự che dấu của cây ngô đồng, bóng dáng của hai người trong hoàng hôn chồng lên nhau, quả thật cũng có chút giống đôi tình nhân trong trường.

Chu Cẩn Xuyên dựa người vào gốc cây đợi một lúc, mới thấy cô chậm rãi đi tới, mở miệng trêu chọc: "Còn rất biết chọn chỗ.”

"Bên này ít người, không phải cậu sợ liên lụy đến cậu sao." Bùi Tang Du quan tâm anh nói.

Chu Cẩn Xuyên thầm nghĩ nếu ở chỗ này gặp được bạn học, lại chạng vạng tối ái muội hẹn hò dưới rừng cây nhỏ, có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Nhưng anh cũng lười nói, dù sao cũng không ở lâu, anh đi thẳng vào vấn đề: "Muốn hỏi cái gì?”

"Phạm Đồng chuyển trường là do cậu ra tay đúng không?" Bùi Tang Du cũng thông minh, xâu chuỗi lại tất cả sự việc: "Hôm qua cậu tìm cậu ta, đánh nhau với cậu ta, uy hϊếp cậu ta không được làm bậy, sau đó cậu dùng quan hệ trong gia đình để cậu ta chuyển đi, có phải không?”

Chu Cẩn Xuyên lắng nghe cô nói một cách nghiêm túc, tám chín phần, lười biếng nói: "Trên người tôi cậu lắp camera giám sát sao.”

Bùi Tang Du nghĩ, quả nhiên.

Chỉ là anh giải quyết sự việc quá nhẹ nhàng, thậm chí còn khinh thường không nói với cô một câu nào, quá khoa trương rồi.

Thế thân bạch nguyệt quang này thật sự khiến anh chiếu cố tinh hoa đến cực hạn.

Chỉ là cảm xúc lẫn lộn.

Vừa sinh lòng may mắn lại không hiểu sao cảm thấy có một loại tâm trạng muốn chiếm dụng tình cảm của người khác