Chương 25

Chương 25

Cô nhẹ nhàng thở dài: "Cảm ơn cậu rất nhiều, nhưng ân huệ lớn như vậy làm sao tôi trả được?"

"Tôi chưa nghĩ ra, nợ trước đi." Chu Cẩn Xuyên không quan tâm, trêu trọc nói: "Hơn nữa, cậu còn nợ tôi một ân huệ? Con chó kia vẫn ở nhà tôi vẫn đang ăn chực.”

Bùi Tang Du: "…"

Quả thật cô không có khả năng phản bác.

Cô nhanh chóng nở ra nụ cười nhu thuận, tâng bốc khá là không có não: "Dù sao thì cậu cũng đẹp trai, tốt bụng hay giúp đỡ người khác, cái này đều được tính chung một chỗ, lần sau cậu bảo tôi làm gì tôi tuyệt đối sẽ không cãi lại.”

Chu Cẩn Xuyên nhìn lướt qua cô một cái, đầy ẩn ý nói: "Tôi có thể để cậu làm gì?”

Bùi Tang Du trả lời rất nhanh: "Chạy việc vặt chép ghi chép, nấu cơm giặt giũ gì cũng được.”

"Chức năng rất đầy đủ."

"Đúng vậy, tôi không phải chỉ biết ăn rồi nằm không đâu."

Chu Cẩn Xuyên bị ánh mặt trời lặn làm cho chói mắt, khẽ nheo mắt lại: "Nói sau đi, chuyện này nói xong rồi đúng không? Quay về lớp học.”

Bùi Tang Du nói xong, xoay người chậm rãi đi theo phía sau anh.

Hai người lặng lẽ đi một lúc.

Đột nhiên, Bùi Tang Du nhìn thấy phía trước xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc, chủ nhiệm Mã người trông giống như con ngựa, hình như sau lưng ông ấy có một linh hồn, vừa nghĩ liền nhìn thấy.

Cô nghĩ chân mình bị thương cũng không chạy được, nhanh tay lẹ mắt đẩy Chu Cẩn Xuyên sang bên cạnh, nhanh chóng kéo dài khoảng cách.

Anh vốn đang đi thong thả, đột nhiên bị một lực mạnh tác động, Chu Cẩn Xuyên không đứng vững, thiếu chút nữa đầu đập đầu vào gốc cây.

"Cậu… Cậu dùng lực nhiều vậy." Thiếu chút nữa anh đã nói ra những lời tục tĩu.

Bùi Tang Du chắp hai tay lại, không yên lòng khẩn cầu nói: "Cậu cũng không muốn bị chủ nhiệm Mã nhìn thấy rồi lẩm bẩm giải thích đúng không, nên trốn đi.”

Hai người bọn họ quang minh chính đại, lại không có yêu đương, trốn cái gì?

Chu Cẩn Xuyên oán thầm, cau mày nghiêng người đứng phía sau cái cây khổng lồ kia, thân cây rộng lớn che khuất anh.

Với mức độ ghét bỏ trực tiếp như vậy, nhìn không ra một chút dấu hiệu nào là yêu thầm anh.

Quả nhiên tối hôm qua sau khi nói rõ ràng với cô như vậy, cô đã lựa chọn tránh né anh.

Không hổ danh là đoạn tình tuyệt ái Bùi Tang Du.

Một lát sau, Bùi Tang Du nhìn thấy bóng lưng của chủ nhiệm Mã đi xa, mới vẫy tay về phía cái cây: "Có thể ra rồi.”

Chu Cẩn Xuyên nhìn động tác của cô, hoàn toàn im lặng: "Cậu đang giỡn với chó sao?”

"Aiza, sao cậu so đo như vậy." Bùi Tang Du cười đến mức mắt cong thành vầng trăng lưỡi liềm.

Đối phương hoàn toàn trái ngược với biểu cảm của cô, Chu Cẩn Xuyên căng thẳng khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, cất bước đi về phía tòa nhà giảng dạy.

Đi được vài bước, anh quay đầu lại nhìn cô một cái, nhắc nhở: "Lý Tri Hành kia..."

Bùi Tang Du a một tiếng, ngơ ngác hỏi: "Cái gì?”

"Quên đi, không có gì." Chu Cẩn Xuyên thấp giọng nói.

Anh kéo môi xuống, dù sao cũng không liên quan gì đến anh.

-

Mấy ngày sau do vừa phải đi học vừa phải sinh hoạt, Bùi Tang Du thật sự không có cách nào chăm sóc con chó nhỏ, mỗi ngày đều tận tâm tận lực quấy rầy Chu Cẩn Xuyên, sợ thiếu gia không vui lập tức vứt chó ra đường.

Lúc đầu giọng điệu còn rất ôn hòa.

"Hôm nay con chó nhỏ có ăn cơm không?"

"Cậu không cần tắm cho nó, thứ sáu tôi tới tắm cho."

"Người nhận nuôi mới tôi cũng đang tìm, đang sàng lọc, nhất định phải tìm một người đáng tin cậy đúng không."

Sau đó càng trở nên ngắn gọn.

"Có ở đó không? Gửi video cho tôi xem.”

"Có ở đó không? Xem chó nhỏ.”

"Có ở đó không? Chó nhỏ?”

Chu Cẩn Xuyên: "…"

Chu Cẩn Xuyên quả thật bất lực, chỉ cần trả lời với tin nhắn của cô cũng đủ phiền rồi, người này còn đi mua đồ qua nhà anh hai lần một ngày.

Từ chén ăn của thú cưng, đồ chơi nhỏ, ngũ cốc nhập khẩu, đến nhà chó mềm mại, cái gì cũng có.

Thứ sáu vừa về nhà sau giờ học, người còn chưa ngồi trên ghế sô pha được hai phút, đã nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh khổng lồ.

Sau khi ký nhận mở nó ra xem, lại là một cái xích đu gỗ cần được lắp ráp.

Vừa lấy ra, ốc vít linh kiện nằm rải rác khắp nơi.

Chu Cẩn Xuyên gần như không thở nổi.

Tối thứ sáu là thời gian dạy thêm, Bùi Tang Du ăn cơm rồi chậm rãi tới nhà anh, nhìn anh đang ngồi xổm trong sân lắp ráp xích đu.

Cô hưng phấn chạy tới, nhìn bộ dáng đã thành hình cảm thán: "Nhanh như vậy đã đến rồi, tôi còn nghĩ phải mất hai ngày nữa.”

"Cậu thật sự có ý định muốn gửi nó đi?" Chu Cẩn Xuyên hoài nghi cô sử dụng chiến thuật vòng vo.

Bùi Tang Du đi đến bên cạnh hồ nước, vặn nước kiểm tra nhiệt độ, cô định tắm rửa cho chó nhỏ, thuận miệng trả lời: "Tôi đang tính.”

"Thứ này cậu có thể di chuyển?" Chu Cẩn Xuyên vặn ốc vít xong, lắc lắc khung gỗ, rất ổn định, sẽ không bị rơi.

Bùi Tang Du bế chó nhỏ đặt nó vào trong hồ nước, vừa ôn hòa xoa đầu nó, vừa lấy sữa tắm xoa lên người nó.

Một lúc sau, cô mới dành thời gian nói: "Tôi đã nói chuyện với người ta rồi, tắm xong ngày mai đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, tuần tới có thể đưa nó đi. Đống đồ này đến lúc đó tìm một người khiêng là được.”

Chu Cẩn Xuyên ừ một tiếng.

Thật đúng là cô nghiêm túc tìm, là do trái tim phản diện của anh hiểu lầm.

Anh dựa người vào tường bên cạnh, co chân lại, nhìn động tác thành thạo của cô xoa nắn con chó nhỏ, anh trầm mặc trong chớp mắt.

Bỏ qua những thứ khác, con chó này rất ngoan, ví dụ như bây giờ, không nhúc nhích nằm sấp đặc biệt nghe lời.

Anh thầm nghĩ, quả nhiên ngay từ đầu không nên mang nó về.

Cũng chỉ ở bên nhau vài ngày, nhưng rất dễ có tình cảm.

Mà đối với anh phiền nhất chính là tình cảm, liên lụy rồi rất khó rút ra.

Chu Cẩn Xuyên im lặng nhìn nó một lúc, lại hỏi: "Chủ nhân mới ở đâu, đáng tin cậy không?”

Con chó nhỏ đột nhiên đứng dậy lắc đầu, toàn thân đều là nước, Bùi Tang Du vội vàng luống cuống tay chân, trả lời qua loa: "Đáng tin cậy, người này cậu cũng biết, chính là Lý Tri Hành. Tôi nói chuyện với cậu ta mấy ngày, thấy cậu ta rất thương chó, cũng nuôi chó, có kinh nghiệm, avatar của cậu ta là con chó nhỏ lông vàng của gia đình cậu ta.”

Chu Cẩn Xuyên ngước mắt lên nhìn cô, thấp giọng hỏi ngược lại: "Lý Tri Hành?”

Mới nói chuyện với cậu ta vài ngày giống như nói chuyện với cậu ta ba năm, còn nói những lời tốt đẹp.

Bùi Tang Du ừ một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục động tác trên tay.

"Làm sao cậu biết cậu ta đáng tin cậy?"

"Làm sao cậu biết cậu ta yêu thương chó?"

"Cậu còn không biết rõ cậu ta, vẫn yên tâm?"

Vô số câu hỏi dồn dập tới, quả thực không giống với một Chu đại thiếu gia bình thường ít nói.

Bùi Tang Du nghiêng đầu nhìn lướt qua anh một cái, mi tâm nhíu lại, ngữ khí có chút nóng nảy: "Cậu có thể hỏi sau được không, tôi đang rất bận.”

Cô lấy khăn mặt lau nước bắn trên người, đưa tay nhẹ nhàng xoa dịu chú chó nhỏ, dịu dàng tinh tế.

Chu Cẩn Xuyên khẽ cười một tiếng.

Thật giỏi, đoạn tình tuyệt ái Bùi Tang Du.

Giúp cô nuôi chó, đối với con chó nhỏ còn kiên nhẫn hơn anh.