Chương 23

Chương 23



Cô đang có suy nghĩ như vậy, anh từ xa nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của anh cách cô một khoảng rất xa.

Sau đó anh bước nhanh về phía cô.

Cô mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng, anh đứng đối diện cô cách nửa sân bóng rổ. Rõ ràng bình thường lén lút ở bên nhau cũng rất hợp ý, nhưng khi xuất hiện bên ngoài lại có cảm giác rất xa cách.

Giống như anh đột nhiên từ Chu Cẩn Xuyên ngày ngày hắc giọng với cô, bây giờ biến thành mặt trăng của mọi người không thể nào hái được.

Xung quanh đều chật kín người, cũng không thích hợp để nói chuyện, Bùi Tang Du định xoay người rời đi.

Nhưng phát hiện anh đã đứng trước mặt cô, đôi bàn tay vừa nắm lấy quả bóng lướt qua cô, anh vòng ra phía sau, nhưng vì chạm vào cánh tay của cô nên anh bất ngờ thu tay lại.

"Cậu…"

"Lấy nước, khát nước."

Bùi Tang Du a một tiếng, nhẹ nhàng lăn xuống cổ họng, đại khái là buổi chiều hôm nay quá nóng, cô cảm thấy cổ họng mình cũng khô theo.

Trần Giới người này quen thuộc với chuyện này nhất, cậu ấy đem một thùng nước khoáng đã mua từ trước kéo ra ngoài, chào hỏi các cầu thủ trong lớp và lớp bên cạnh, hét lên như một cái loa lớn: "Nước này đều do bạn học Bùi Tang Du của lớp chúng tôi mua, hôm nay Bùi tổng đã thanh toán hết hóa đơn, chúng ta hãy đồng thanh nói lời cảm ơn cậu ấy."

Các chàng trai bắt đầu la hét ồn ào, phối hợp với nhau "Cảm ơn Bùi tổng" đến mức đinh tai nhức óc.

Những người không biết còn tưởng rằng mình lạc vào Hoa Quả Sơn.

Bùi Tang Du: "…"

Tôi thực sự cảm ơn cậu.

Cô chỉ muốn thể hiện lòng tốt của mình một cách khiêm tốn, để nói lời cảm ơn với Chu Cẩn Xuyên gửi cho anh một ân huệ, nhưng kết quả lại ầm ĩ đến mức tất cả mọi người đều biết.

Trần Giới không nhận ra được có anh mắt như muốn gϊếŧ người nhìn mình, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói: "Ngay cả cầu thủ dự bị cũng có, người đã đẹp còn tốt còn chu đáo đúng không.”

Vốn dĩ những cô gái xinh đẹp ở trường đều khiến cho người ta chú ý, lần này còn được người ta ưu ái, những nam sinh như gà chọi trong trận đấu vừa rồi trong nháy mắt ngượng ngùng.

Từng người một ngoan ngoãn xếp hàng đi lấy nước, rất ngoan ngoãn.

Bùi Tang Du bị đóng khung ở đó, chỉ có thể nở nụ cười giả tạo đáp lễ.

Nhưng ánh mắt của cô một lần nữa rơi trên người Chu Cẩn Xuyên.

Cô nhíu mày, im lặng ra hiệu.

Không phải cậu khát nước sao, sao không uống?

Chu Cẩn Xuyên nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Bản thân cô đầu gối bị chấn thương đã rất bất tiện, cả ngày ngồi ở một chỗ không động đậy được, bây giờ còn cố ý cùng Trần Giới mua nước đưa tới sân bóng, vì không rõ ràng như vậy, nên toàn bộ thành viên đều chiếu cố rất tốt với cô.

Chỉ là, cô cố ý đến đây đưa cho anh.

Hay là đồng cảm với người khác, muốn tặng cho người khác?

Hơn nữa tối qua, anh cũng đã nói rất rõ ràng.

Quả thật là một cô gái vô cùng tỉnh táo, cầm được thả xuống được.

"Anh Cẩn, cho anh." Trải qua trận đấu vừa rồi, chủ lực của lớp bên cạnh đối với anh có ấn tượng rất tốt, cậu ta khom lưng lấy chai nước ném qua cho anh.

Chu Cẩn Xuyên giơ tay lên, dễ dàng bắt lấy.

Anh chậm rãi vặn nắp chai, ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Những người vừa rồi xem náo nhiệt vẫn chưa rời đi, ánh mắt đồng loạt nhìn qua, như đang xem náo nhiệt.

Đột nhiên Bùi Tang Du cảm thấy mình trở thành mục tiêu của mọi người.

Đang định xoay người rời đi, ủy viên thể thao lên tiếng gọi cô: "Bạn học Bùi, chúng ta cùng đi căn tin ăn cơm đi, có qua có lại, tôi mời ký túc xá của cậu.”

Bùi Tang Du còn chưa kịp từ chối, Đinh Tử Căng đã đồng ý: "Được, vừa đúng lúc hôm nay có đồ ăn tôi muốn ăn.”

Ủy viên thể thao tên là Lý Tri Hành, tên cậu ra rất tao nhã, nhưng cậu ta có làn da đen khỏe mạnh, đối với bản thân có sự tương phản rất lớn.

Cậu ta nhìn qua Bùi Tang Du, cười tươi lộ ra hàm răng trắng tinh, cực kỳ nhiệt tình: "Bạn cùng phòng của cậu đồng ý rồi, vậy chúng ta cùng đi đi.”

Bùi Tang Du không thể không giữ mặt mũi cho người khác, cô ừ một tiếng.

Trần Giới nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, cậu ta chạm vào người Chu thiếu gia bên cạnh đang mặc áo khoác đồng phục học sinh vẻ mặt không liên quan đến mình, thanh âm không lớn không nhỏ lên tiếng: "A, hôm nay tôi đột nhiên có chút nhớ dì căn tin, hay chúng ta cũng đi căn tin ăn đi?”

"Cậu ngay cả dì căn tin cũng không buông tha?" Chu Cẩn Xuyên không biết vì sao cậu ấy đột nhiên lại lên cơn.

Người này bình thường rất kén chọn, nói đồ ăn trong căn tin có mùi lạ, căn bản không muốn tới đó.

"Sao cậu bận tâm đến những chuyện đó chi vậy, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, không giống trong căn tin của chúng ta, thịt xào khoai tây mặc dù không có thịt nhưng chắc chắn sẽ cho cậu những củ khoai tây tươi ngon đầy đặn." Trần Giới liên tục kéo cánh tay anh: "Đi đi đi, đừng đứng đó nữa.”

Nếu không đi vợ cậu sẽ chạy theo người khác mất.

Cuối cùng, nhóm người chậm rãi bước vào căn tin, bởi vì trong căn tin có rất nhiều người, nên bọn họ chọn một cái bàn dài gần cửa sổ.

Lý Tri Hành kiên nhẫn hỏi thực đơn của mấy bạn nữ, sau đó dẫn theo mấy bạn nam xếp hang đi lấy cơm.

Chu Cẩn Xuyên và Trần Giới bị bốn cô gái vây quanh, hai đại soái ca tay dài chân dài chen chúc trên chiếc ghế nhựa của căn tin, hai mặt nhìn nhau.

Anh dựa vào ghế, thờ ơ nói: "Đi đi, không phải cậu nói nhớ dì căn tin sao."

Trần Giới tâm như gương sáng, đại thiếu gia chơi bóng xong mệt mỏi không muốn động đậy, muốn chỉ huy cậu ấy làm chân chạy việc: "Được, người là anh tam đúng không, nô tì đi ngay bây giờ.”

Người gây ra bầu không khí này đã rời đi, không ai lên tiếng, bàn ăn trở nên tế nhị.

Bùi Tang Du muốn một mình nói lời cảm ơn với anh, nhưng ngại người khác ở đây, cũng không lên tiếng.

Ngược lại Chu Cẩn Xuyên mở miệng trước: "Không đi được đến xem bóng làm gì?”

Anh không chỉ đích danh là ai, nhưng cũng không có gì khác biệt, Bùi Tang Du a một tiếng, ôn nhu nhỏ giọng nói: "Đây không phải là cảm giác vinh dự tập thể sao, nên tham dự nhiều hơn.”

"Cậu nhiệt tình yêu thương lớp học." Chu Cẩn Xuyên nói.

Bùi Tang Du không hiểu sao nghe ra có chút kỳ lạ, trong giây lát giọng điệu như kẹp súng mang gậy: "Không phải sợ các cậu khát nước sao.”

"Rất có lòng thương người." Chu Cẩn Xuyên đánh giá.

Thực sự không có cách nào để tiếp tục cuộc trò chuyện, mới ba câu đã nứt mẻ.

Bùi Tang Du chống cằm, nghiêng đầu lườm anh một cái: "Không phải cậu cũng uống sao?”

Chu Cẩn Xuyên nhếch môi, ngữ khí rất nhạt: "Chỉ là thuận tiện lợi dụng được ánh sáng của người khác trên đường.”

Hiểu rồi, Bùi Tang Du cuối cùng cũng hiểu được tính khí đột ngột của thiếu gia này từ đâu ra, cô cảm thấy thật sự buồn cười.