Chương 22

Chương 22

Sau khi phát radio xong, cô quyết định đến chịu tội, chủ động đến văn phòng tìm cô Bán Tiên.

Dù sao thẳng thắn sẽ nhận khoan dung, kháng cự nghiêm khắc, mới có thể khoan dung xử lý.

Cô còn chưa kịp mở miệng, cô Bán Tiên giống như thầy bói nói trúng mục đích, thảnh thơi nhìn cô: "Em sợ chuyện kiểm tra phòng đúng không, phê bình đã bị hủy bỏ.”

Bùi Tang Du thầm nghĩ công lực bói toán của bà ấy thật sự có tiến bộ đáng kinh ngạc.

Nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ: "Tại sao."

"Sau buổi tự học buổi sáng Chu Cẩn Xuyên đã tới giải thích mọi chuyện cho em, Phạm Đồng cũng chuyển đến trường trung học Mười Một, sẽ không tìm em gây phiền phức nữa." Cô Bán Tiên có chút đau lòng nhìn đầu gối vẫn còn sưng dưới váy đi học của cô: "Em có thông tin liên lạc của tôi, lần sau gặp phải chuyện như vậy, có thể nói với tôi.”

Chu Cẩn Xuyên giải thích cho cô?

Phạm Đồng còn đột nhiên chuyển trường?

Bùi Tang Du lơ đãng cả ngày không biết nên trả lời thế nào, bây giờ người đã đi rồi, cô có cảm giác như đánh vào bông vải.

Đối với cô mà nói, quả thật là chuyện tốt.

Ít nhất tất cả những khúc mắc cũng dừng lại ở đây.

Bùi Tang Du chậm chạp gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cám ơn cô.”

"Tình trạng nhà em tôi biết một chút, chuyện ở trường tôi sẽ cố gắng không thông báo cho ông ngoại em, em không cần phải căng thẳng như vậy." Cô Bán Tiên cầm ly nước nóng đưa cho cô, ôn nhu nói: "Em rất ngoan, rất cố gắng học tập, mọi người đều rất thích em.”

Bùi Tang Du cảm thấy trái tim mềm mại của cô như bị đánh trúng.

Hầu hết mọi người đều thích cô.

Cũng đúng, những người bạn học mới quen này, hầu như mỗi một người đều có thiện ý với cô.

Đó là cách cư xử mà cô không nhận được trong một thời gian dài ở trường học trước đây.

Lúc trước ban đầu cô cũng là ngôi sao của mặt trăng, cho đến khi mẹ cô bị bắt vào trại tạm giam, thiện ý trước đó đều biến thành gai nhọn, cô gần như bị cả lớp cô lập.

Sau đó, có tất cả các loại bắt nạt và chửi rủa, tin đồn chế giễu.

Công chúa cao cao tại thượng rơi xuống bàn thờ.

Ai cũng muốn bước lên đạp cô một cái.

Nhưng không ai quan tâm, từ đầu đến cuối, cô thực sự là nạn nhân vô tội nhất.

Bùi Tang Du chớp chớp mắt, đè nén sự chua xót trong đáy mắt: "Cô, em thật sự rất may mắn khi chuyển đến lớp bảy, gặp được cô và các bạn cùng lớp.”

"Nên nói may mắn được rồi, tốc độ tiến bộ này của em, tôi cảm thấy có thể xuất hiện một vương giả quyết chiến trên ngọn tử cấm thành với Chu Cẩn Xuyên." Cô Bán Tiên đùa giỡn: "Nên làm cho tiểu tử kia có chút cảm giác bị uy hϊếp, đừng có cả ngày tự đề cao mình như vậy.”

Trong lòng Bùi Tang Du uất ức tiêu tan đi một chút, cúi đầu uống một ngụm nước.

"Được rồi, tiểu cô nương buồn bực làm gì, xấu chết đi được." Bán Tiên xua tay, trực tiếp tiễn khách: "Đi chơi đi, hôm nay lớp chúng ta và lớp bên cạnh thi đấu bóng rổ, bây giờ chắc vẫn còn đang đấu.”

Bùi Tang Du nghe có chuyện như vậy, cả ngày lo lắng đề phòng nên cũng không có tâm trạng, bây giờ cô mới buông lỏng.

Cô nói lời cảm ơn lần nữa trước khi nói lời tạm biệt, rời khỏi văn phòng.

Lúc chậm rãi đi về phía sân thể dục, cô nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi.

Phạm Đồng đột nhiên chuyển trường vào giờ phút này, hơn nữa tối qua anh rời đi một lúc, tay anh còn có vết thương, mấy chuyện như vậy rất có thể có liên quan với nhau, cô luôn cảm thấy tất cả đều có liên quan đến anh.

Cho dù như lời anh nói, coi cô như thế thân mới có thể ra tay giúp đỡ.

Nhưng mặc kệ như thế nào, chính cô đã được bảo vệ.

Hơn nữa lại dùng cách thức ôn nhu tinh tế như vậy, trực tiếp từ đầu nguồn chặt đứt khả năng cô bị bắt nạt lần nữa.

Cô lại nợ anh một ân huệ.

Bùi Tang Du khẽ thở dài.

Cô mở hộp thoại của Chu Cẩn Xuyên ra, đang chuẩn bị nói lời cảm ơn với anh.

Đột nhiên cô nghe thấy có ai đó gọi tên cô: "Cậu đang vùi đầu xuống đất tìm tiền sao?"

Bùi Tang Du ngẩng đầu, là Trần Giới sải bước đi qua chợt dừng lại, cô hỏi: "Không phải có trận đấu bóng rổ sao, cậu không tham gia à?”

"Tối hôm qua ngủ gối, cổ tôi đau, tôi không tham gia được còn phải chạy vặt đi mua nước." Trần Giới nói xong giơ tay xoa xoa gáy, mơ hồ nói một câu: "Chu đại thiếu gia là chủ lực, đáng tiếc cậu không thể nhìn thấy động tác kiều diễm của cậu ấy.”

Chu Cẩn Xuyên cũng ở đây, cũng không có bất ngờ gì.

Bùi Tang Du không để ý tới sự mập mờ của cậu ấy, mở miệng nói: "Là mua cho bọn họ sao? Tôi đi với cậu.”

Trần Giới cười khoa trương hơn: "Được, chân cậu đã không tiện còn tự mình mang ấm áp tới đó, người nào đó không chừng lại kiêu ngạo.”

Bùi Tang Du: "......"

Người này có phải là fan của hai người bọn họ không, tại sao mỗi ngày đều ấn đầu đi tìm kẹo.

Cho đến khi cô đến sân bóng rổ cùng với Trần Giới, Bùi Tang Du lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là phong vân của trường trung học.

Hình như đây chỉ là trận đấu giao hữu bình thường của hai lớp, nhưng sân bóng rổ có ba tầng cả ba tầng đều chật kín người.

Hơn phân nửa là nữ, bạn cùng phòng của cô cũng ở đây.

Tám mươi phần trăm ánh mắt đều đổ dồn về Chu Cẩn Xuyên.

Bùi Tang Du cũng nhìn theo, anh thay bộ quần áo thể thao tay ngắn, màu xanh trắng, có vẻ sạch sẽ sảng khoái hơn, tràn đầy sức sống.

Bàn tay thon dài kia vững vàng giữ chặt quả bóng đang chuyền tới, cánh tay cường tráng căng ra giống như một đường cong lưu loát hữu lực.

Cầm bóng, qua người, xoay người, úp rổ.

Thật triệt để, điên cuồng ổn định.

Xung quanh không ngừng vang lên tiếng la hét, đinh tai nhức óc.

"Đẹp trai quá." Trần Giới ôm hai tay đứng bên cạnh, hận không thể lấy ra túi hạt dưa vừa nhấp nháp vừa nói chuyện phiếm với cô.

Bùi Tang Du gật đầu, thừa nhận nói: "Đẹp trai.”

Cô chính là xem nhẹ sự hoan nghênh của cậu ấy.

Bên cạnh sân có rất nhiều nữ sinh cầm nước nóng lòng đợi đến khi trận đấu kết thúc đưa cho người mình thích, hành động đặc biệt mua nước của cô cũng rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm.

Tầm mắt của Trần Giới dừng trên sân bóng, từ từ cảm thán nói: "Hừ, người này ngoại trừ thỉnh thoảng nói chuyện có chút đáng ghét ra, thật sự là không thể tìm ra được tật xấu nào khác.”

Bùi Tang Du mặt không chút thay đổi trêu chọc cậu ấy: "Đó là đối với cậu, đối với người khác rất thân thiện.”

Được, Trần Giới thật sự muốn tát mình một cái.

Ở trước mặt những người theo đuổi Chu Cẩn Xuyên, đây không phải là trò lừa bịp sao.

Trận đấu đã gần tới lúc kết thúc, tỷ số chênh lệch rất lớn, không còn hồi hộp gì nữa.

Nhưng hai bên vẫn đang đối đầu nhau, dường như họ không chịu thua đến giây phút cuối cùng.

Bên ngoài sân sôi sục, không khí trong sân có chút lo lắng.

Đếm ngược mười lăm giây.

Nam sinh lấy được bóng, thử ném rổ, nhưng không có lòng tin vào chính mình, vận chuyển bóng trở về.

Cậu ấy theo bản năng ném bóng sang trái, chuyền cho Chu Cẩn Xuyên.

Nhưng rõ ràng là không khôn ngoan, bởi vì đối tượng nhận được bóng đang được các cầu thủ đối phương ra sức cản phá.

Mười giây cuối cùng.

Chu Cẩn Xuyên nghiêng người, anh làm một động tác giả, cầm quả bóng quét ngang theo hướng ngược lại như gió.

Một đám người chạy đua với thời gian, đuổi theo chặn anh lại, rất khó để tấn công.

Anh nghiêng đầu quan sát điểm đột phá, tầm mắt lơ đãng đối đầu với Bùi Tang Du bên cạnh sân.

Bùi Tang Du theo bản năng, nhìn anh làm một động tác "cố lên".

Còn ba giây nữa.

Lòng bàn tay rộng lớn của Chu Cẩn Xuyên giữ lấy bóng, xoay người lui về phần sân của đối phương.

Còn hai giây nữa.

Anh cười nhẹ nhàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh vừa giơ tay vừa nắm chặt quả bóng trong tay.

Giây cuối cùng.

Anh nhảy lên tại chỗ, cổ tay dùng sức, trái bóng theo hình parabol xuyên qua sân bóng, mạnh mẽ rơi vào giỏ.

Tiếng còi và tiếng thét chói tai đồng thời vang lên, trận đấu chênh lệch sức mạnh này tuyên bố chấm dứt.

Tóc của Chu Cẩn Xuyên ướt đẫm vì mồ hôi, toàn thân đều tỏa ra hormone không thể kìm chế được. Anh không giống như những người khác cố ý vén vạt áo lên lau mồ hôi, anh chỉ cười đi về cuối sân, quay đầu lại.

Chu Cẩn Xuyên khẽ nâng cằm, đi qua lớp đối phương ở gần lối thoát hiểm: "các cậu chơi không tệ, lần sau hẹn lại.”

Loại năng lượng không cần cố gắng kia của anh, lười biếng mà thoải mái, cũng rất bắt người.

Vào lúc đó, Bùi Tang Du đột nhiên cảm thấy.

Anh xứng đáng với tất cả các tính từ tốt đẹp trên thế giới.

Anh chính là một thiếu niên nhiệt huyết.