Chương 21Trước kia Bùi Tang Du biết Chu Cẩn Xuyên làm việc rất bình tĩnh, không che giấu điều gì.
Nhưng cô không ngờ trong chuyện này, anh lại đem người khác ra làm thế thân, rõ ràng rất cặn bã. Cũng không thể nói cặn bã, nhưng giới hạn tương đối rõ ràng, quả thật là phong cách nhất quán của anh.
Cũng may cô không yêu thầm anh.
Bằng không đây không phải là tự mình chuốc tội vô người sao.
Bùi Tang Du đứng lâu nên chân có chút đau, cô thay đổi tư thế dựa người vào tường, biểu tình tương đối lạnh nhạt: "Đột nhiên cậu chạy qua đây nói nhiều như vậy, chỉ là sợ tôi hiểu lầm, không có việc gì, tôi không nghĩ nhiều đâu.”
Mặc kệ đối phương xuất phát từ tâm tính gì, quả thật cô cũng nhận được không ít giải vây và trợ giúp.
Nhưng lời nói này của cô nằm ngoài dự kiến của Chu Cẩn Xuyên, anh khẽ nhíu mày.
Dù sao đây cũng giống như lời từ chối khéo léo.
Anh thăm dò hỏi cô: "Cậu nghe xong, không có gì để nói sao?"
"Không có." Bùi Tang Du lắc đầu, trong chớp mắt trầm tư sau đó ngước mắt lên: "À, có một vấn đề muốn hỏi."
Trong lòng Chu Cẩn Xuyên thở dài.
Hãy nhìn đi, điều gì tới sẽ tới.
"Cậu bảo tôi mỗi ngày đọc radio phát thanh thì cậu mới có thể ngủ, không phải do giọng nói của tôi và Cố Dư cũng giống nhau chứ?" Bùi Tang Du chớp chớp mắt, thành tâm hỏi.
Nếu vậy, thế thân này cũng quá chuyên nghiệp!
Ngược lại Chu Cẩn Xuyên nghe xong lập tức cười.
Tuy rằng Cố Dư khuôn mặt xinh xắn, thường bị người ta coi là một cô gái ăn mặc trung tính, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn là một nam sinh.
"Ngược lại không giống." Tư thế của Chu Cẩn Xuyên thả lỏng một chút, tựa vào khung cửa: "Nhưng chứng mất ngủ có liên quan đến cậu ấy.”
Bùi Tang Du thầm nghĩ vậy thì không liên quan gì đến cô.
Thế thân thì thế thân, người trong lòng cũng không còn nữa, dù sao hai người bọn họ cũng không có ý gì với nhau, tốt xấu gì cũng lưu lại một chút kỉ niệm.
Hơn nữa, năng lực nghiệp vụ dạy thêm của Chu Cẩn Xuyên thật sự rất xuất chúng đến mức khó mà từ chối được.
Cô nhìn anh, nở nục cười phục vụ tiêu chuẩn, nhấn mạnh: "Nếu đã nói rõ ràng, tôi cũng có thể hiểu được. Vậy đọc radio phát thanh và dạy thêm của chúng ta vẫn tiếp tục đúng chứ? Chỉ đơn giản trong sáng, thuần túy cùng có lợi.”
Trình độ thoải mái tự nhiên, Chu Cẩn Xuyên thở dài.
Đây là loại tâm lý không sợ hãi gì đây, người thích anh hình như đem lời nói bày ra bên ngoài nhưng anh đã khéo léo từ chối, còn có thể thản nhiên như vậy.
Bỏ qua những thứ khác không nói, cầm được buông xuống được, anh thật sự rất biết thưởng thức.
Chu Cẩn Xuyên buông lỏng đôi môi đang cắn chặt của mình, gật đầu nói: "Được.”
"Vậy tối nay…" Bùi Tang Du dừng một chút: "Cậu muốn thế nào?"
Chu Cẩn Xuyên nghiêng đầu, thiếu nữ trước mặt thấp hơn anh một chút, chỉ đến cằm của anh. Anh cứ như vậy nhìn cô, đôi mắt sạch sẽ trong suốt, đáy mắt cô lắc lư phản chiếu chính mình, thuần khiết như mặt hồ.
Nhưng lời nói này không rõ ràng, đem quyền quyết định giao cho anh.
Anh muốn làm gì đây.
Nó rất dễ dàng khiến cho người ta mơ mộng.
Chu Cẩn Xuyên ho nhẹ một tiếng, thanh âm rất thấp: "Vẫn là gọi điện thoại.”
"Vậy cậu quay về đi, bây giờ tôi gọi cho cậu." Bùi Tang Du cảm thấy đã ổn thỏa, khập khiễng bước vào trong: "Giúp tôi đóng cửa lại, cám ơn.”
Đi lòng vòng, cũng quay trở về quan hệ giao dịch ban đầu khi lần đầu gặp gỡ.
Nhưng luôn cảm thấy rằng có cái gì đó khác với lúc trước.
Chu Cẩn Xuyên bước chân trước vào phòng, chân sau lập tức nhận được điện thoại cô gọi tới.
"Bắt đầu được rồi?" Bùi Tang Du lấy vở ghi chép từ trong cặp ra, lẩm bẩm nói: "Vẫn là học vật lý, có chút lỗi trong bài kiểm tra, tôi ôn lại một lần nữa.”
Chu Cẩn Xuyên ừ một tiếng, không nói thêm lời nào nữa.
Phòng ở đây cách âm hiệu quả rất tốt, thanh âm của cô cũng nhẹ, cách một bức tường căn bản không nghe thấy, không khác gì như lúc trước gọi điện thoại.
Nhưng nghĩ đến cô ở bên cạnh cách một bức tường, không biết đang nằm hay ngồi, thanh âm kia giống như thoát ra khỏi thiết bị điện tử, từ bên kia tường đẩy cửa ra, mềm mại rơi vào bên tai anh.
Rõ ràng giọng nói giống như bình thường đột nhiên thay đổi vị.
Nó như dán vào lỗ tai anh, giống như cầm một cái lông vũ nhỏ rất nhẹ quét qua quét lại.
Vừa nhẹ, vừa mềm, lại còn quấy nhiễu người.
Chu Cẩn Xuyên cau mày xoay người, đặt điện thoại ra xa.
Nghe được một lúc, không chịu được cầm điện thoại di động lại, đặt bên cạnh gối, cuối cùng từ từ rơi vào giấc ngủ thoải mái.
Buổi sáng anh bị tiếng chuông bên cạnh đánh thức, nhìn thời gian, đã năm giờ sáng.
Anh từ từ nhắm mắt lại, không có ý định dậy sớm.
Đợi đến sáu giờ bốn mươi, anh mới từ từ rời giường rửa mặt, xuống lầu.
Chiếc áo khoác của anh đã được giặt lại từ lúc nào, nó đang được treo ngoài sân thượng, trên bàn đặt hai dĩa thức ăn bữa sáng kiểu phương Tây đã được đậy nắp bằng thủy tinh và hai ly sữa.
Buổi sáng cũng không ăn, còn Bùi Tang Du đâu.
Làm xong cô gái ốc sên xong rồi cũng đến lúc phủi quần áo bỏ đi?
Chu Cẩn Xuyên đi dạo một vòng trong phòng khách trống rỗng, xoay người, mới phát hiện cô đang ngồi xổm trong sân trêu chọc con chó nhỏ tối hôm qua nhặt về.
Cô không biết là anh đã dậy, Bùi Tang Du đang khom lưng, cô ghé vào tai con chó lông xù lẩm bẩm: "Mày nên biểu hiện tốt một chút, nói không chừng cậu ấy sẽ giữ mày lại, biết không? Đừng ồn ào, đừng ầm ĩ, ngoan ngoãn lời. Cậu ấy rất mềm lòng, cũng không có ghét mày đâu đúng không?”
Con chó nhỏ rêи ɾỉ hai tiếng, nhu thuận nằm sấp xuống, cái đuôi vẫy kịch liệt như cánh quạt.
"Bắt đầu xúi giục phải không." Một thanh âm lãnh đạm từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Bùi Tang Du hoảng sợ, xoay người nhìn anh, biểu cảm như gặp quỷ: "Cậu di chuyển không có tiếng động sao? Còn đáng sợ hơn cả A Phiêu.”
Chu Cẩn Xuyên khẽ cười: "Đó là do cậu làm chuyện xấu thôi.”
"Tôi không có." Bùi Tang Du đưa tay xoa đầu mềm mại của con chó nhỏ: "Cậu không cần nó cũng đừng đuổi nó đi, tôi sẽ nhanh chóng tìm người nhận nuôi nó."
Chu Cẩn Xuyên rũ mắt xuống, nhìn con chó nhỏ, chậm rãi nói: "Được rồi, chúng ta đi học trước.”
Bùi Tang Du tâm tình rất tốt, cong mắt học theo anh nói: "Được rồi, đi ăn cơm trước.”
Chu Cẩn Xuyên lười để ý tới cô, xoay người bước vào trong, lo lắng quay đầu nhìn cô: "Chân cậu có thể đi rồi sao?”
Bùi Tang Du không muốn ngồi xe lăn điện đi khắp nơi, gật đầu: "Miễn cưỡng, đi chậm một chút là được.”
Ăn xong buổi sáng, thiếu chút nữa là trễ giờ học.
Sau khi bắt taxi đến cổng trường, hai người ăn ý đi hai con đường khác nhau, chủ yếu là Chu Cẩn Xuyên người này quá bắt mắt, đi đến đâu cũng dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.
Bùi Tang Du tụt lại phía sau một khoảng, khập khiễng ngồi xuống chỗ ngồi của mình trong tư thế khó khăn, nhìn qua tổ bốn, chỗ ngồi của Phạm Đồng trống rỗng.
Hành động tối hôm qua tệ đến mức bên ngoài đã thấy rõ, trong lòng cô tính toán, rốt cuộc cô phải phản kích như thế nào mới có thể khiến người kia hoàn toàn dừng tay.
Cô nghĩ không ra cách nào, tâm tình trở nên nóng nảy.
"Chân cậu bị sao vậy?" Biên Tiêu Tiêu đau lòng nhíu mày.
Bùi Tang Du lắc đầu, không muốn vướng vào rắc rối: "Tối hôm qua không cẩn thận bị ngã.”
"Cậu bất cẩn quá, ngàn vạn lần cậu cũng không được đυ.ng vào nước, dễ bị viêm lắm." Biên Tiêu Tiêu chạm vào cánh tay cô, hạ thấp giọng: "Đúng rồi, nói cho cậu biết một tin tốt, một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”
"Nghe tin tốt trước, để tôi xây dựng tâm lý một chút." Bùi Tang Du có một chút dự cảm không rõ.
Biên Tiêu Tiêu ừ một tiếng, cười tủm tỉm nói: "Kết quả thi vật lý đã có, cậu tăng hơn hai mươi điểm, lần này đề khó như vậy, cậu tiến bộ rất nhanh, thật tuyệt vời.”
Hơn hai mươi điểm, cũng chính là hơn tám mươi, còn chưa tới chín mươi điểm.
Khuôn mặt của Bùi Tang Du trong nháy mắt suy sụp: "Tin tốt là đây à? Còn tin xấu thì sao?”
Thấy cô không đặc biệt vui vẻ gì, Biên Tiêu Tiêu mím môi dưới, lắp bắp nói: "Hôm qua lúc kiểm tra phòng không giấu được, ánh mắt của quản lý quá bén nhọn, căn bản không thể gạt được bà ấy. Lúc rời đi còn bị chỉ trích, trừ điểm lớp.”
Bùi Tang Du a một tiếng, trong nháy mắt cảm giác như bị sét đánh, cả bầu trời đều bị nứt ra.
Bị giáo viên mắng một trận thì dễ rồi, sợ nhất chính là thông báo cho phụ huynh, từ lâu đã nghe nói truyền thống của trường trung học, một lời không hợp sẽ gia giáo liên lạc cho phụ huynh, tình yêu học tập một lòng một dạ, nói khó nghe một chút chính là đặc biệt thích báo cáo nhỏ.
Dường như từ khi chuyển trường đến bây giờ, những chuyện phiền phức vẫn chưa từng kết thúc.
Tiếng chuông tự học sớm vang lên, Bùi Tang Du thở dài, mở ngữ văn ra bắt đầu đọc.
Chỉ là chờ đợi và chờ đợi, cô căng thẳng cả ngày, cũng không đợi được lệnh triệu tập của chủ nhiệm lớp.