Chương 20

Chương 20

Đột nhiên, trong xe có một tiếng chó sủa rất nhỏ vang lên.

Bên trong xe tĩnh như kim rơi rõ ràng có thể nghe thấy.

Anh quay đầu nhìn qua, nhìn thấy một cái đầu xù xì từ dưới ghế cọ cọ.

Mi tâm anh nhíu lại, thấp giọng hỏi: "Nhận cậu cả đêm, bây giờ còn nhận luôn cả chó sao?”

Bùi Tang Du cũng sửng sốt, không biết thứ nhỏ này là thế nào, nó thừa dịp mọi người náo loạn chạy lên, con chó nhỏ cuộn mình dưới ghế, móng vuốt nhỏ vô cùng căng thẳng treo lơ lửng như sợ làm bẩn xe của người ta.

Trong lòng cô bủn rủn, bối rối lắc đầu: "Tôi không biết, nó thật sự thông minh, còn biết lén lút chạy lên xe trốn nữa.”

Chu Cẩn Xuyên cảm thấy đau đầu hơn.

Ai nấy cũng đều phụ thuộc vào anh đúng không?

"Cậu không chạm vào nó, thì nó có lên xe làm gì?" Chu Cẩn Xuyên trực tiếp vạch trần cô.

Bùi Tang Du thấy vẻ mặt của anh giống như mây đen đè qua, hình như anh không thích chó, cẩn thận nói: "Bằng không ngày mai tôi tìm một trạm cứu trợ rồi đưa nó qua đó.”

Chu Cẩn Xuyên căng môi không nói gì, cách thật lâu mới trả lời: "Ngày mai rồi nói.”

Cuối cùng con chó nhỏ cũng được ở tạm thời trong sân nhà anh.

Chân của Bùi Tang Du không tiện, cô chỉ có thể ngồi trên sô pha nhìn anh bận rộn bên ngoài, trong lòng càng thêm áy náy nặng nề.

Nếu không phải cô khơi mào chuyện này, Chu Cẩn Xuyên sẽ không phải nửa đêm còn xử lý rắc rối của hai bọn họ.

Người đàn ông này... Nói thế nào nhỉ.

Thật sự là người cứng rắn mềm lòng nhất mà cô từng gặp.

Toàn thân đều toát ra vẻ lạnh lùng xa cách người khác, nhưng nội tâm lại ẩn giấu một đám mây mềm mại, đích thật là từ trong miệng cô nói anh chính là vị thần mềm lòng vô địch kia.

Cô thấy Chu Cẩn Xuyên cầm một cái chén, thêm nước, bỏ chút thịt đã nấu xong đem nó ra ngoài.

Con chó nhỏ có bộ lông xù bẩn thỉu chớp chớp mắt, ăn rất vui vẻ, có lẽ như đã bị bỏ đói mấy ngày.

Chu Cẩn Xuyên ngồi xổm nửa người trên mặt đất, hai chân hơi mở ra, đưa tay chọc vào đầu con chó nhỏ: "Chậm một chút, không có ai giành ăn với mày đâu.”

Nam sinh vẻ mặt vẫn lãnh đạm, nhưng ngược lại lời nói có chút ôn nhu khó có thể che dấu được.

Bùi Tang Du không hiểu sao lại phá lên cười.

Nghe thấy tiếng động, Chu Cẩn Xuyên quay đầu nhìn cô: "Còn cười?”

"Không cười." Nói xong Bùi Tang Du không nhịn được nở nụ cười: "Tôi cảm thấy cậu rất thích nó, bằng không cậu giữ nó lại đi.”

Chu Cẩn Xuyên cười lạnh: "Được vậy là bắt cóc có đạo đức đúng không, người và chó giống nhau.”

Bùi Tang Du nháy mắt giả vờ vô tội: "Không phải, tôi chỉ ở lại một đêm, sau này cậu có mời tôi, tôi cũng không đến.”

Trong lòng Chu Cẩn Xuyên nói tôi điên rồi mới mời cậu ở lại.

Dù sao thì cũng chỉ có một đêm, không thể xảy ra chuyện gì.

Thật vất vả mới giải quyết xong chuyện con chó nhỏ, nhưng vẫn còn một chuyện khác.

Chu Cẩn Xuyên vẫy tay với cô, ý bảo lên lầu.

Cô tới nhà anh mấy lần, cho tới bây giờ cũng chưa từng lên lầu hai, cầu thang gỗ kết cấu quanh co, lúc đi ngang qua phòng Chu Cẩn Xuyên, Bùi Tang Du lơ đãng liếc mắt một cái, nhìn toàn cảnh.

Toàn bộ căn phòng có tông màu xanh đậm, góc trong phòng bày trống và guitar, một quả bóng rổ rất nổi tiếng, một cái tủ được dọn dẹp gọn gàng. Trên bàn học bày một đống đề thi và tài liệu, xem ra phần lớn đều đã làm xong rồi đặt sang một bên.

Quả thật đúng là học bá ngồi vững ở vị trí số một cũng không phải dễ dàng gì, lúc mất ngủ hơn phân nửa thời gian đều điên cuồng làm bài, Bùi Tang Du trong lòng phán đoán.

Chu Cẩn Xuyên đẩy cửa phòng bên cạnh ra, giải thích: "Phòng ngủ này thỉnh thoảng Trần Giới sẽ ngủ, vừa vặn hai ngày trước dì giúp việc đã đến thay chăn, rất sạch sẽ.”

"Cám ơn, cậu đối với tôi thật sự rất chiếu cố." Bùi Tang Du thành tâm cảm tạ: "Nếu như không có chỗ trở về, đêm nay tôi rất thê lương.”

Chu Cẩn Xuyên chần chờ một chút, chỉ ừ một tiếng.

Hình như cũng không có gì khác để nói, khách khí nói: "Chúc ngủ ngon.”

"Chúc ngủ ngon." Ánh mắt của Bùi Tang Du khẽ cong, nụ cười rất ngọt ngào.

Anh trở về phòng rửa mặt, hậu tri hậu giác suy nghĩ.

Đối mặt với một người thầm mến mình, vừa rồi còn ôm cô xuống, lại tự mình đưa đến bệnh viện, bây giờ còn đồng ý mang về nhà, với mạch não kỳ diệu của cô, sẽ không cảm thấy có gì chứ.

Chu Cẩn Xuyên hắt nước lên mặt, ngẩng đầu lên, chống tay lên bồn rửa mặt nhìn mình trong gương.

Bọt nước làm ướt ngọn tóc anh, tích tắc chảy xuống, rất nhanh giọt nước hòa vào dòng nước tù đọng trong bồn.

Nó giống như phai nhạt ranh giới mà anh cố ý muốn vẽ ra.

Hơi khó chịu.

"Hành động của ngươi như vậy rất dễ khiến người ta hiểu lầm." Chu Cẩn Xuyên nhìn chằm chằm vào gương mặt vô cảm trước mặt, cảnh báo.

Vẫn nên nói rõ ràng.

Anh lau khô nước trên tay, mở màn hình điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Bùi Tang Du.

【YYJDGY】: Cậu ngủ chưa?

【Hoàng Hôn】: Chưa, muốn nghe radio sao? Cậu muốn gọi điện thoại hay trực tiếp.

Chu Cẩn Xuyên nhìn thấy hai chữ "trực tiếp", mi tâm nhảy dựng lên.

Chỉ là nhìn dòng chữ kia, nhưng trong đầu anh đã hiện ra hình ảnh Bùi Tang Du nằm sấp bên giường mình đọc radio, giọng nói vừa nhẹ vừa mềm, quả thực nguy hiểm.

Biểu cảm của Chu Cẩn Xuyên trở nên nặng nề hơn.

【YYJDGY】: Mở cửa ra, có chuyện muốn nói với cậu.

【Hoàng Hôn】: Được rồi, cậu qua đi.

Chu Cẩn Xuyên không mặc áo anh tiện tay lấy một chiếc áo thun từ đầu giường mặc vào, bước ra ngoài, anh đứng trước cửa phòng bên cạnh.

Cửa phòng mở ra, đập vào mặt cô là một mùi thơm sảng khoái, đó là mùi sữa tắm giống như trên người cô.

Bởi vì cô không mang theo đồ ngủ, sau khi tắm cô chỉ khoác chiếc áo khoác đồng phục học sinh rộng lớn, mặc dù khóa kéo đã được kéo lêи đỉиɦ cao nhất, nhưng chiều dài vạt áo có hạn, lộ ra một phần chân trắng nõn vết sưng đỏ trên đầu gối có thể nhìn thấy rất rõ.

Chu Cẩn Xuyên không dám nhìn, tầm mắt anh đặt trên bức tranh màu sắc loang lổ bên cạnh bức tường trắng.

Bây giờ là rạng sáng, quả thật không thích hợp để nói chuyện này.

Lại một bước đi sai lầm, bàn cờ này thật sự là không có cách nào hạ xuống, anh thật sự muốn lật bàn cờ này lên.

Bùi Tang Du tự nhiên hơn anh, ngược lại cô mở miệng trước: "Tìm tôi muốn nói cái gì? ”

Chu Cẩn Xuyên chỉ ừ một tiếng, nhưng phát hiện cổ họng có chút khàn khàn, anh hắng giọng mới lên tiếng một lần nữa: "Giải thích một chút, sợ cậu hiểu lầm.”

Bùi Tang Du: ???

Có hiểu lầm nào giữa bọn họ sao?

Cô chắc chắn rằng thính giác của mình không có vấn đề gì, nhưng lời nói này thực sự không thể hiểu được.

"Hiểu lầm cái gì?" Cô hỏi ngược lại.

"Còn nhớ tên WeChat của tôi không?" Chu Cẩn Xuyên suy nghĩ một chút, đưa ra chủ đề.

Không biết vì sao lại đổi thành chủ đề này, Bùi Tang Du gian nan nhớ lại: "A, một chữ viết tắt không hiểu.”

"Đúng vậy, YYJDGY, là tên chữ viết tắt của vĩnh viễn nhớ rõ Cố Dư." Chu Cẩn Xuyên nói: "Cố Dư, là một người bạn trước kia của tôi ở trường tư thục Lễ Gia, cậu rất giống cậu ấy.”

Không chỉ là tính cách thích phản kích, nhìn tâm tình nhu hòa nhưng trong lòng không chịu thua, còn ở trường học bị người ta nhiều lần bắt nạt, đều rất giống nhau.

Mặc dù giới tính khác nhau, nhưng cũng mềm mại cứng rắn như nhau.

Anh năm lần bảy lượt tìm được bóng dáng của Cố Dư trên người Bùi Tang Du.

Rất dễ nảy sinh ra tâm lý muốn bảo vệ.

Chu Cẩn Xuyên nhớ lại, dừng một chút: "Cho nên, tôi mới có thể ra mặt giúp đỡ cậu vài lần. Bởi vì tôi nhìn thấy cậu sẽ dễ dàng nhớ đến cậu ấy, tôi không muốn những điều cũ lặp lại, nó đơn giản như vậy.”

Bùi Tang Du trợn tròn mắt.

Giống như cậu ấy, trông giống như hoặc cảm thấy.

Chờ đã, YU nào, ngay cả trong tên cũng có một âm, điều này cũng quá trùng hợp.

Nghe giọng điệu là tên của nữ sinh, không phải là người Chu Cẩn Xuyên thích chứ.

Cũng đúng, còn dùng làm tên người dùng, thật không ngờ tình cảm thắm thiết như vậy.

Trước đó cô có nghe đồn việc anh đánh nhau với trường tư thục, hẳn là có liên quan đến cô ấy.

Kết nối lại với nhau, trong lúc nhất thời lượng thông tin bị quá tải, Bùi Tang Du lâm vào trầm mặc một hồi lâu.

Chu Cẩn Xuyên nhìn chằm chằm cô, quan sát biểu cảm lộ ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc kia.

Từng giây từng phút thay đổi, nhìn không ra là mất mát hay là tức giận.

Cách một hồi lâu, Bùi Tang Du cảm xúc đan xen nói: "Vậy cậu ấy… Bây giờ…Không, cậu ấy không liên lạc với cậu sao? Hình như như tôi chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến.”

"Không ở đây, hai năm trước cậu ấy đã qua đời." Chu Cẩn Xuyên thanh âm rất nhẹ: "Vĩnh viễn nhớ rõ Cố Dư là di ngôn cậu ấy để lại, hai con cá nuôi trong bể cá cũng là của cậu ấy để lại.”

Bùi Tang Du thương cảm, đáng tiếc cảm thán: "Qua đời sao.”

Nhìn bộ dáng thất thần của anh, đặc biệt yêu thương hai con cá vàng kia, còn dùng tên người dùng kia mấy năm không đổi, hơn phân nửa thời gian đều đang suy nghĩ đến cô ấy.

Người trong lòng ở tuổi còn trẻ âm dương cách nhau, khiến cho người ta cảm thấy tiếc hận lại sinh lòng đồng tình.

Lúc trước cô nói rằng anh đã sử dụng chữ viết tắt là cái chết không chính thống.

Thế nhưng, hơn nửa đêm anh qua đây đặc biệt muốn nhắc tới.

Còn nói người kia và cô rất giống nhau, có ý gì chứ.

Bùi Tang Du vẫn không hiểu.

Đôi mắt đen trắng nhìn anh một cách rõ ràng: "Nhưng, những điều này có liên quan gì đến tôi?"

Chu Cẩn Xuyên thấy ánh mắt mơ mơ màng màng của cô, cảm thấy lời nói tiếp theo có chút tàn nhẫn.

Nhưng anh không thích liên lụy, dứt khoát trực tiếp trả lời: "Ừm, sợ cậu hiểu lầm tôi cũng thích cậu, cậu cảm thấy tôi đối với cậu rất chiếu cố, nhưng tôi làm những chuyện này đều là bởi vì quan hệ của Cố Dư, hiểu chưa?”

Bùi Tang Du không chú ý đến chữ "Cũng".

Chỉ cần thận trọng gật đầu.

Hiểu rồi.

Chu Cẩn Xuyên coi cô là thế thân của Bạch Nguyệt Quang đã chết.