Chương 13

Chươnng 13

Bùi Tang Du ban đầu ở tổ bốn cạnh hành lang, bây giờ đổi thành tổ một sát tường, cô vừa bước vào cửa, nhìn thấy Trần Giới đang di chuyển bàn học của cô ra ngoài.

Cô bước nhanh qua, tiện tay nhét chai coca vào bàn Chu Cẩn Xuyên, mới cười nói: "Không đi qua lớp bên cạnh giúp em gái mới của cậu sao?”

"A, em gái của tôi sao bằng bạn học tốt được." Trần Giới lười biếng nói: "Hơn nữa, tôi lập tức kế thừa chỗ ngồi của cậu, hỗ trợ cũng là chuyện nên làm.”

Bùi Tang Du không nhịn được cười, đang chuẩn bị hỏi bạn cùng bàn, nhìn thấy Chu Cẩn Xuyên từ cửa sau đi vào.

Bốn mắt nhìn nhau, Bùi Tang Du tránh khỏi tầm mắt của anh.

Trong lòng cô oán thầm Bùi Tang Du ngươi trốn cái gì, không phải chính ngươi treo điện thoại cả đêm sao, chuyện lớn như vậy.

Đương nhiên đối phương bình tĩnh hơn cô, trực tiếp đi tới trước bàn Biên Tiêu Tiêu: "Để tôi.”

Bùi Tang Du ngước mắt lên, thấy Chu Cẩn Xuyên hơi cong eo, ngón tay giữ chặt hai bên mặt bàn, dễ dàng nâng bàn lên. Bởi vì anh dùng sức, đường cong trên cánh tay tự nhiên lưu loát.

Sau đó cô nhìn anh không chớp mắt, anh đi ngang qua cô, sải bước đi đến cửa sau.

"Cám ơn." Biên Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói.

Chu Cẩn Xuyên khẽ gật đầu: "Không có gì.”

Cũng không có thêm lời dư thừa nào, anh đem bàn học của mình đẩy vào góc tường, động tác lưu loát liền mạch.

Không phải người này ở trường duy trì khoảng cách tám trăm mét với nữ sinh sao, Bùi Tang Du kéo ghế ngồi xuống, lẩm bẩm: "Hôm nay là ngày năm tháng ba?”

"Cuối cùng cậu cũng phát điên vì học ở Chopin tháng mười một sao?"Biên Tiêu Tiêu chớp mắt nói.

“Vậy hai người bọn họ học được gì từ Lôi Phong rồi?”

"A cái này, bởi vì trước đây tôi ngồi một mình, cho nên mỗi lần đổi chỗ ngồi phải di chuyển hai cái bàn mệt muốn chết, hai người bọn họ mỗi lần như vậy là muốn đổi đến chỗ tôi ngồi, thuận tay giúp tôi thôi."

Bùi Tang Du lẩm bẩm, bất giác nhìn về phía cửa sổ từ khoảng cách của cả lớp.

Chu Cẩn Xuyên và Trần Giới không biết đang nói cái gì, khuỷu tay anh chống cửa sổ, vừa cười vừa lấy chai coca từ trong bàn ra, hơi ngửa đầu, yết hầu lăn qua lăn lại, hơi thở thanh xuân đập vào mặt.

Bùi Tang Du vô cớ bị cuốn hút, không hiểu sao cô lại cười theo.

Cô hậu tri hậu cảm thấy mình có chút ngốc, ý cười không thể hoàn toàn thu hồi lại.

Biên Tiêu Tiêu sởn tóc gáy nhìn cô một cái: "Xin hỏi trạng thái tinh thần của cậu có khỏe không?”

"Được rồi, vật lý hôn tôi một cách đau đớn, nhưng tôi đáp lại nó bằng những bài hát." Bùi Tang Du vui vẻ mở vở ghi chép ra.

Thật sự điên rồ, bị PUA vật lý đánh mất đi nhân tính, Biên Tiêu Tiêu xoay chuỗi hạt suy nghĩ.

Nửa sau buổi tự học, chủ nhiệm Mã kẹp một xấp đề thi vật lý bước vào, trong nháy mắt phòng học đầy tiếng oán than.

"Ồn ào cái gì, điểm số so với decibel ai cao hơn?" Chủ nhiệm Mã lưu loát phát bài thi: "Đề thi lần này khó hơn một chút, nhưng câu hỏi vẫn là những câu hỏi đó, chỉ cần làm từng câu một, phân tích câu hỏi sẽ nhìn thấy bản chất.”

"Kể chuyện cười, hơi khó khăn một chút."

"Lần trước thầy ấy cũng nói như vậy, lần đó tôi thi trượt."

"Tôi nghĩ tuần tới mọi người có thể tham dự tang lễ của tôi rồi."

"Không sao, cái tát của mẹ tôi sẽ đúng giờ đến."

........

Trần Giới chạm vào cánh tay của bạn cùng bàn, hạ thấp giọng: "Ghi chép kia của Bùi Tang Du đúng là xem không hết, cậu có tiểu xảo nào giải đề truyền đạt cho tôi không.”

Chu Cẩn Xuyên liếc cậu ấy một cái: "Có.”

"Mau mau mau, nói đi tôi nghe." Trần Giới chớp chớp đôi mắt đang khát khao học hỏi.

Bàn trước nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ quay đầu lại, chân thành đặt câu hỏi: "Học kỹ thuật giải đề của thần đồng, cậu có thể sử dụng nó không?"

Trần Giới: “… Hết cách rồi.”

Chu Cẩn Xuyên chậm rãi xoay bút: "Kỹ xảo đoán mò cũng có, kêu ba đi.”

Trần Giới một lần nữa lấy lại tinh thần: "Chỉ có ba là đáng tin cậy nhất, ba, cứu con đi, ba.”

"Ừm." Chu Cẩn Xuyên viết tên lên đề thi truyền xuống: "Đáp án tương tự chọn A, gặp câu không giải quyết được chọn C.”

Trần Giới trong miệng lẩm bẩm hai lần, nghi hoặc nói: "Cậu đọc hết các câu hỏi chưa?”

Chu Cẩn Xuyên đã bắt đầu động bút trả lời câu hỏi, thuận miệng nói: "Tôi thuận miệng nói bừa thôi.”

Tức giận, nợ nần, muốn đánh anh một trận.

Nhưng nhìn thoáng qua cánh tay anh đang xắn tay áo lên, cường tráng hữu lực, cậu ấy đánh không lại.

Trần Giới gãi tai gãi má liên tục đoán mò được hơn phân nửa câu hỏi, người này rất nhanh đã làm tới đề cuối cùng, thậm chí còn chậm rãi vặn coca ra.

Cậu ấy chậc chậc một tiếng, lẩm bẩm giơ tay lên ném cục gôm qua anh.

Động tác có chút lớn, khuỷu tay đυ.ng phải tay Chu Cẩn Xuyên, trong nháy mắt chai coca vừa mở ra hơn phân nửa đã bị đổ ra ngoài.

Chu Cẩn Xuyên phản ứng cực nhanh, chống bàn chân lui về phía sau, vẫn có không ít coca dính lên bài thi.

Trong nháy mắt cái chai nghiêng qua, trên cái chai hình như có chữ viết màu đen. Chu Cẩn Xuyên không quan tâm, không nói gì: "Con bất hiếu trả thù?”

"Thật không phải, tôi không phải cố ý đυ.ng tay cậu." Trần Giới luống cuống tay chân rút khăn giấy giúp anh lau, nhưng mấy tờ giấy đã nhăn nhúm, đáp án phía trên trở nên mơ hồ không rõ.

Chủ nhiệm Mã nhìn về phía bên này, vỗ vỗ bục giảng: "Đây là kỳ thi, không phải là phiên chợ chọn thức ăn, giao đầu ghé tai làm gì.”

"Phiền thầy cho em một tờ giấy thi, giấy thi của em bị ướt rồi." Chu Cẩn Xuyên đem bài thi vo thành vòng tròn, tiện tay ném vào thùng rác phía sau.

Cả lớp trông mong nhìn viên giấy đó.

Đó đâu phải là rác, đó là đáp án tiêu chuẩn mà ai nằm mơ cũng muốn có.

Chủ nhiệm Mã rút ra một tờ giấy thi và thẻ trả lời, đi đến cuối lối đi đưa qua cho anh, kiêu ngạo nói: "Thời gian chỉ hơn một nửa, có một số học sinh thậm chí còn chưa làm xong đề thi lựa chọn. Nhìn Chu Cẩn Xuyên người ta đi, còn có thể dành thời gian làm lại bài thi một lần nữa.”

"Một số bạn cùng lớp" trọng đó có sự hiện diện của Trần Giới.

Chu Cẩn Xuyên lấy được bài thi, một lần nữa nhanh chóng viết xong đáp án, ánh mắt một lần nữa định hình trên bình coca mà Bùi Tang Du đưa cho anh.

Không biết anh có nhìn nhầm hay không, trên đó hình như viết cái gì.

Anh nắm lấy thân bình, nghiêng nghiêng ngược lại, chữ viết màu đen lóe lên ở đáy chai vừa rồi lại một lần nữa lộ rõ không sót một chút nào.

Từng nét từng nét, nét chữ bút mark màu đen đơn giản thẳng thắn.

"Tôi thích cậu."

Nhịp tim của anh ngừng đập.

Bùi Tang Du tặng coca.

Bùi Tang Du viết tin nhắn.

Bùi Tang Du nói thích anh.

Bàn tay của Chu Cẩn Xuyên đang xoay bút lập tức dừng lại.

Vô tình quay đầu qua, tầm mắt dừng lại ở phía bên kia lớp học.

Cửa sau mở rộng, bên ngoài sắc trời tối tăm, khiến cho ánh đèn sợi đốt trong lớp học càng thêm sáng bóng. Nữ sinh ôm lấy cổ, đôi môi đóng mở đọc đề thi, mấy sợi tóc rớt xuống vai do động tác của cô.

Chu Cẩn Xuyên trở nên mất tập trung.

Bốn phía là tiếng viết chữ không ngừng, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng vang và tiếng thở dài khi giải đề.

Vào một đêm chủ nhật bình thường, ngay cả ánh trăng cũng khác nhau.

Bùi Tang Du tỏ tình với anh.