Chương 12

Chương 12

Lần đầu tiên Bùi Tang Du cảm thấy kĩ năng khéo ăn khéo nói của mình trở nên nghèo nàn.

Cô im lặng vài giây, mới nghẹn ra một câu: "Cậu thấy rồi sao, tôi còn tưởng cậu ngủ rồi.”

"Trang 19 câu 8, trang 20 câu 6, trang 22 câu 24, trang 25 câu 3, trang 31 câu 7, trang 34 câu 2, nhiều câu hỏi như vậy làm sao tôi giảng hết được, đây chẳng phải do thầy Chu sơ suất không làm tròn trách nhiệm sao." Thanh âm Chu Cẩn Xuyên có chút buồn ngủ.

Bùi Tang Du chậm rãi chớp mắt.

Gửi đi không được vài giây đã rút về, trí nhớ này cũng quá tốt rồi.

Cô có chút lúng túng khi bị anh nói trúng.

Cô ấp úng: "Vậy cậu có muốn nói chuyện với tôi không?"

Đầu điện thoại bên kia sặc một cái, cô nghe thấy đối phương giống như từ trên giường bật dậy: "Lật tới trang 19.”

Đối phương phối hợp chân thành như thế, Bùi Tang Du càng chột dạ.

Kỳ thật phần lớn cô đều đã xem xong, chỉ là tìm một lí do để nói chuyện với anh.

Bây giờ lại không đành lòng vạch trần lời nói dối này.

Cô chần chừ vài giây, vẫn mở sách ra, hô hấp rối loạn chậm rãi tìm lại tiết tấu: "Được rồi, cậu nói đi.”

Thanh âm trong trẻo của nam sinh không nhanh không chậm từ trong ống nghe truyền ra, giống như gió đêm lướt qua, không hiểu sao lại trấn an khoảng trống cô đơn vừa rồi của cô, giống như cánh buồm buông xuống bị gió thổi đi.

Nhưng đêm đã khuya rồi.

Bùi Tang Du nghe được cảm thấy buồn ngủ: "Nếu không, ngày mai cậu có thể nói tiếp?”

"Không sao, dù sao tôi cũng không ngủ được." Chu Cẩn Xuyên không quan tâm.

Bùi Tang Du nhận ra được nguyên nhân anh gọi điện thoại, thấp giọng hỏi: "Không nghe radio cậu bị mất ngủ đúng không, bây giờ tôi đọc cho cậu nghe.”

Lần này đến phiên Chu Cẩn Xuyên trầm mặc.

Cô đích thật nhạy bén tinh tế, thoáng cái đã phát hiện trọng điểm.

Nhưng đã hai ngày không ngủ ngon, Chu Cẩn Xuyên rất khó từ chối: "Mười phút là được.”

Đạo đức nghề nghiệp của Bùi Tang Du lập tức xuất hiện: "Hôm qua tôi là công nhân mỏ một ngày, cho nên hôm nay tôi đọc thêm cho cậu một tiếng.”

"Đừng, cậu thức khuya bất ngờ đột tử được tính là tai nạn lao động." Chu Cẩn Xuyên không có sở thích bốc lột sức lao động của người khác.

Đột nhiên Bùi Tang Du cảm thấy cãi nhau với anh giải tỏa được cơn buồn bực, từ đáy lòng nở nụ cười: "Cảm ơn chủ nợ.”

Không nói nhiều nữa, cô mở tập bài tập của mình ra, vừa đọc vừa ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi.

Chỉ là càng đọc càng mệt mỏi, thanh âm dần dần giảm xuống.

Chu Cẩn Xuyên có chút buồn ngủ, hình như anh nghe thấy giọng của đối phương ngừng lại, đổi lại là tiếng hít thở rất nhỏ.

Anh nhắm mắt lại, cảm thấy thoải mái đến mức không mở ra.

Điện thoại không cúp máy, bọn họ cứ như vậy ngủ thϊếp đi.

Bùi Tang Du bị cơn chuột rút đau đớn đánh thức, vặn vẹo nằm sấp trên bàn ngủ một đêm, cả người giống như bị năm người đàn ông cường tráng đánh một trận.

Cô nhìn điện thoại một lần nữa, vẫn còn trong cuộc gọi, thời gian 423 phút 19 giây.

“Ôi chết!” Bùi Tang Du bị sốc đến mức không nhịn được hét lên.

"La hét cái gì." Chu Cẩn Xuyên ngủ không sâu, một chút động tĩnh liền tỉnh.

Thanh âm vừa rồi có chút buồn ngủ, cúi đầu dán vào lỗ tai, lại có chút quyến rũ người khác.

Nghe được lời này huyệt thái dương của Bùi Tang Du nhảy dựng lên, vội vàng nói: "Cậu ngủ tiếp đi, tôi cúp máy.”

Lời còn chưa dứt, cô vội vàng cúp máy.

Tối hôm qua tâm trạng của cô không bình thường, hơn nữa thời gian này cũng không hợp, Bùi Tang Du càng thêm chột dạ.

Cô nhìn chằm chằm vào nhật ký cuộc gọi không tin được xuất thần hơn mười giây, mới phản ứng lại, người ta buổi tối giảng đề nửa ngày, phải nên nói lời cảm ơn.

Nhưng bây giờ, rõ ràng là không phù hợp.

Cô tranh thủ thời gian lấy sách giáo khoa đọc lại hai lần, đợi đến buổi chiều sắp tan học, mới gửi tin nhắn cho anh.

【Hoàng Hôn】: Tối qua cảm ơn cậu, tôi buồn ngủ quá, cứ như thế ngủ thϊếp đi.

【Chủ nợ】: Không sao.

【Hoàng Hôn】: Vậy, buổi tối cậu muốn ăn cái gì, tôi giúp cậu mang theo.

【Chủ nợ】: Không cần.

Cách cái màn hình điện thoại, Bùi Tang Du cũng có thể cảm nhận được vẻ mặt lãnh đạm không sao của anh.

【Hoàng Hôn】: Hoặc muốn uống gì, tôi mua trà sữa cho cậu?

【Chủ nợ】: Nước đóng chai, lạnh, coca.

【Hoàng Hôn】: Được!

Bùi Tang Du chậc chậc nhẹ, còn rất chú ý.

Cô lấy cái áo khoác ở trên ban công bỏ vào cặp, bắt xe đi tới trường học, trước khi ra khỏi cửa cô bị Bùi Thanh Tuyền lạnh nhạt nói một câu, đây đã là ngày cuối tuần, cô cảm thấy rất phiền phức nhưng vẫn phải nghe.

Đi ngang qua một cửa hàng nhỏ ở cổng trường, bên trong chỉ có một cậu bé mập mạp cầm bút Mark vẽ tranh, cũng không thấy người lớn đâu.

Bùi Tang Du liếc mắt nhìn quầy hàng, không còn hàng tồn kho đông lạnh: "Bạn nhỏ, có coca lạnh không?”

"Chị chờ một chút, em giúp chị tìm ở phía sau." Cậu bé mập mạp nhanh nhẹn nhảy ra khỏi ghế, cất cây bút Mark vào túi áo, chui vào nhà kho bên cạnh.

Chỉ trong chốc lát, cậu bé cầm chai coca lạnh đi ra, giống như một kho báu: "Đây là cái em chuẩn bị uống, đưa cho chị.”

Bùi Tang Du lục túi của mình, quả thật không có tiền mặt, xin lỗi nói: "Muốn đưa tiền cho em, nhưng chị có thể quét mã thanh toán không?”

Cậu bé mập mạp gật đầu, không chớp mắt nhìn cô: "Chị ơi, chị rất đẹp nha, em tặng chị một bất ngờ.”

"Em cũng rất đáng yêu." Bùi Tang Du vuốt đầu cậu bé một cái: "Bất ngờ gì chứ?”

Cậu bé mập mạp lắc đầu, thẹn thùng cười cười, không chịu nói.

Bùi Tang Du tưởng rằng cậu nhóc đùa giỡn, chăc có lẽ là một bình sữa hay cái gì đó. Nhưng chỉ vài câu đối thoại đơn giản, cũng khiến cho tâm trạng đang phiền não của cô tốt lên không ít.

Quay trở về lớp học, chỉ còn mười phút nữa là đến buổi tự học buổi tối, mọi người đang ồn ào thay đổi chỗ ngồi.