Chương 14

Chương 14

Chu Cẩn Xuyên nhìn chằm chằm cái tên nhắc nhở màu đỏ kia, chói mắt châm chọc.

Được rồi, phiền, không muốn quản nữa.

Bùi Tang Du theo bản năng ấn từ chối cuộc gọi, nhìn thấy cuộc gọi bị đứt, cô đột nhiên luống cuống tay chân.

Có tức giận đến đâu cũng không thể cúp điện thoại của khách hàng được.

Thái độ phục vụ hoàn hảo của bạn đây sao Bùi Tang Du, đem cảm xúc cá nhân vào công việc, quá thiếu chuyên nghiệp rồi.

Đối phương cũng không gọi lại.

Cô rũ mắt trầm tư một lúc, tìm một lý do khập khiễng.

【Hoàng Hôn】: Hôm nay thi xong có chút mệt, nghỉ một ngày.

【Chủ nợ 】: Được rồi, chúc ngủ ngon.

Đối phương không gây chuyện, cũng không truy vấn nữa.

Cuộc đối thoại đột ngột dừng lại.

Trong phòng ngủ đã tắt đèn, chỉ có ánh sáng trên màn hình vẫn như cũ, hiển thị cuộc đối đáp đã bất ngờ dừng lại.

Bùi Tang Du nhìn chằm chằm vào màn hình trong chốc lát.

Hậu tri hậu giác nghĩ, hai người bọn họ giống như đang giận nhau.

-

Sáng sớm thứ hai, chuông reo lên, mọi người Ô Ương Ương đi ra sân thể dục tập hợp.

Tối hôm qua sau khi đổi chỗ ngồi trong lớp học, bây giờ tổ một của cô dựa vào tường, tổ bốn của Chu Cẩn xuyên ở trên hành lang, khoảng cách như một dãi Ngân Hà nói cũng không nói được, giấy cũng không có cách nào truyền qua lại.

Căn bản cũng không phải chuyện gì to tác, nhưng nhỡ vị thiếu gia này không vui không nhận dạy thêm nữa thì thiệt thòi lớn cho cô rồi.

Đợi đến khi Chu Cẩn Xuyên và Trần Giới lần lượt đi qua cửa sau, Bùi Tang Du không nhịn được trả lời: "Cậu cho đề thật sự rất chuẩn, bài kiểm tra tối hôm qua của tôi làm rất tốt.”

Chu Cẩn Xuyên nhẹ nhàng nhìn cô một cái.

Bình thường hai người bọn họ ở trường rất xa lạ, có ăn ý nhưng không liên lụy nhau.

Huống chi, tối hôm qua hai người bọn họ còn giương cung bạt kiếm.

"Tự tin như vậy, dưới chín mươi điểm sai câu nào chép phạt ba lần câu đó." Chu Cẩn Xuyên trả lời không mặn không nhạt.

Bùi Tang Du: ?

Cô đang khen anh, anh có hiểu ra vấn đề không.

Tâm tư cầu hòa của Bùi Tang Du tan thành mây khói, cô đờ đẫn trả lời: "Coi như tôi chưa nói gì.”

Chu Cẩn Xuyên ý vị thâm trường nhìn cô.

Bùi Tang Du ra hiệu mời: "Cậu trước.”

Chu Cẩn Xuyên không trả lời nữa, cánh tay anh chạm vào Trần Giới, ý bảo rời đi.

Cô đi xuống cầu thang chen chúc trong số học sinh đông đúc kia, đi bộ về phía sân thể dục.

Biên Tiêu Tiêu theo phản xạ đứng vào hàng trước khi phản ứng: "Cái gì cho đề, Chu Cẩn Xuyên còn giao đề cho cậu làm sao? Cậu ấy bị linh hồn nào nhập hay đi đêm bị sấm chớp đánh trúng?”

"Ngày hôm qua tôi cho cậu xem những bài tập khó đó nhớ không, là do tôi tìm cậu ấy mua." Bùi Tang Du tìm được một lý do hợp lý nói ra.

Người ta đã lạnh nhạt, cô cũng không muốn giả bộ quen biết anh.

Nghe cô nói như vậy, bạn học đứng trước mặt quay đầu lại: "Chu Cẩn Xuyên đang bán bài tập khó sao? Thật hay giả, tôi cũng muốn mua nó!”

Bùi Tang Du: …

"Số lượng hạn chế, đã bán hết rồi." Thật sự rất khó để nói dối.

"A, vậy kỳ thi tiếp theo tôi nghĩ mình đã tìm được cách giải quyết." Đối phương quả nhiên rất tin lời cô, ngữ khí có chút mất mát: "Cậu với cậu ấy quan hệ không tệ nha, số lượng hạn chế còn nguyện ý bán cho cậu.”

Bùi Tang Du căng thẳng phản ứng lại: "Làm sao có thể, ngay cả tên của tôi cậu ấy cũng không nhớ.”

Lời nói còn chưa dứt.

Trên sân khấu, thanh âm của chủ nhiệm Mã vang lên, căm phẫn nói: "Trước khi chào cờ, tôi phải xử lý hai chuyện. Tôi tin rằng mọi người đã nghe về sự cố phát thanh tuần trước, bạn Phạm Đồng lớp bảy quấy rối nữ sinh bằng lời nói, bịa đặt sinh sự, thậm chí còn muốn động tay với nữ sinh ở phòng phát thanh, những hành vi này thật sự rất quá đáng, bây giờ tôi đặc biệt phê bình em ấy.”

Giọng nói của chủ nhiệm Mã mạnh mẽ giống như hận không thể xách người lên sân khấu vậy.

Khi nhắc lại chuyện cũ, sắc mặt của Phạm Đồng tái mét, dưới đài bắt đầu xôn xao.

"Nhưng mà!" Chủ nhiệm Mã chuyển đề tài, trong nháy mắt ngữ khí trở nên kiêu hãnh lạ thường: "Bạn học Chu Cẩn Xuyên lớp bảy đã xuất hiện kịp thời khống chế được hành vi xấu của bạn Phạm Đồng, ngăn chặn tình huống trở nên tồi tệ hơn, đặc biệt khen ngợi. Hy vọng sau này tất cả mọi người có thể học tập bạn học Chu Cẩn Xuyên, rút đao tương trợ! Thấy việc nghĩa sẵn sàng giúp đỡ! Làm nhiều việc tốt! Toàn diện đều tốt!”

Chỉ thiếu ở tại chỗ phát cho anh một bông hoa tuyên dương.

Mọi con mắt từ bốn phương đổ dồn về một hướng.

"Wow, Chu Cẩn Xuyên là anh hùng cứu mỹ nhân sao, cốt truyện tiểu thuyết này là gì."

"Tôi cảm thấy kỳ lạ làm sao cậu ấy biết phòng phát thanh sẽ xảy ra chuyện."

"Chẳng lẽ nghe đài phát thanh lập tức chạy qua sao, thật sự hiếm thấy nha."

"A, nếu đổi lại tôi là nữ sinh kia, sẽ cống hiến cả bản thân này."

........

Bạn học vừa rồi nói chuyện phiếm với cô quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt của Bùi Tang Du, oán hận trong lòng nói: "Cậu ấy ngay cả tên cậu cũng không nhớ được, nhưng sẽ chạy tới phòng phát thanh cứu cậu.”

Vẻ mặt oán niệm "Tôi vừa mới chân thành tin tưởng cậu như vậy, nhưng cậu lại nói dối tôi, cậu lừa gạt quỷ sao".

Bùi Tang Du: …

Cái tát này đánh đến thật đúng lúc, hai má đau nhức.

"Cậu ấy tình cờ đi ngang qua, hoàn toàn là tình cờ nhìn thấy."

Cô muốn che đậy lý do, nhưng ánh mắt của đối phương càng thêm nghi ngờ.

Bùi Tang Du thở dài, nói dối thật khó, cô thật sự chỉ muốn trở thành một thiếu nữ chân thành không có quan hệ gì với Chu Cẩn Xuyên.

Trên sân khấu thay đổi người lãnh đạo, nước bọt bay tứ tung nói cả buổi mới bắt đầu quá trình tiếp theo, sau một thao tác, cũng rất nhanh chóng bắt kịp chuông.

Chỉ đợi một câu nói giải tán, ngọn lửa buôn chuyện vừa rồi trong nháy mắt bùng lên.

Bùi Tang Du quay đầu lại, nhìn thấy Chu Cẩn Xuyên đang đứng ở hàng cuối.

Trong mấy ngày quen biết nhau, có lẽ cô cũng hiểu được tính nết của đối phương, xử sự khiêm tốn có giới hạn.

Bây giờ bị mang ra nói như vậy, kèm theo nhiều suy đoán khác nhau, tâm tình của anh có lẽ không được tốt cho lắm.

Ban đầu mối quan hệ là rất tế nhị, bây giờ quả thực là họa vô đơn chí, Bùi Tang Du có chút lo lắng.