Chương 11.1

Chương 11.1

Lúc bắt xe về đến nhà, rất hiếm khi cô gặp được Bùi Thanh Tuyền ngồi ở phòng khách xem tin tức, đến Bắc Kinh cũng đã hơn nửa tháng, ngược lại bọn họ không chạm mặt nhau quá hai lần.

Không giống như họ hàng ruột thịt, họ giống như hai người xa lạ mỗi người đang giữ một trái tim xa cách.

Nhưng dù sao cũng ăn nhờ ở đậu, Bùi Tang Du chào hỏi trước: "Ông ngoại, cháu về rồi.”

Bùi Thanh Tuyền chú ý nhìn cô một cái, cô trang điểm tinh xảo, chiếc váy xinh đẹp, thiếu nữ mười mấy tuổi với một bộ dạng mới biết yêu.

Ông chậm rãi uống một ngụm trà, lên tiếng châm biếm: "Tuổi còn nhỏ không học giỏi, còn cùng bạn trai ra ngoài lăn lộn? Trên ban công còn treo một cái áo khoác, còn cầm quần áo người ta mặc đem về.”

Bùi Tang Du: “…”

Có thể bù đắp cho não bộ này trở thành đạo diễn tài năng không.

Thấy cô không nói gì, giống như cô đang ngồi thật.

Bùi Thanh Tuyền biểu tình càng trầm hơn, răn dạy nói: "Cháu cũng muốn học theo mẹ cháu đúng không, hai mươi tuổi chưa lập gia đình đã mang thai trước, sách cũng không đọc, nhà cũng không cần, từ thành phố Bắc Kinh chạy tới Giang Châu tìm người đàn ông hoang dã Tống Bân kia. Nếu không phải mang thai cháu, mẹ cháu bây giờ đã kế thừa công ty của ông, thay vì tự giam mình vào tù! Nếu cháu muốn học theo mẹ cháu, hãy đi ra khỏi nhà này ngay lập tức, nhà họ Bùi không cần con cháu như vậy.”

Nếu không phải cô, nếu không phải cô

Đó là những gì nó lại xảy ra một lần nữa.

Có vẻ như tất cả những đau khổ đều được gây ra bởi cô.

Chỉ ngắn ngủi vài câu như vậy, so với chữ chì còn nặng hơn.

Cô giống như bị người ta đột nhiên đè vào trong nước, cảm giác hít thở không thông, cả cơ thể chìm xuống, hô hấp yếu ớt, ý thức theo bản năng phản kích.

"Lúc bà ấy sinh tôi ra, có hỏi ý kiến của tôi không? Có hỏi qua không?"

"Nếu bà ấy hỏi, tôi sẽ nói -"

Trên mặt Bùi Tang Du lộ ra nụ cười, thanh âm lạnh đến cực điểm, cô gằn từng chữ.

"Cái mạng thối rữa này, tôi cũng không cần.”

Bùi Thanh Tuyền hiếm khi giật mình.

Ngày từ Giang Châu nhận được Bùi Tang Du, cô vẫn luôn yên lặng mà nhu thuận, thái độ rất tốt, miệng nói ngọt ngào, coi mình như một cọng rơm được cứu mạng.

Mà sự oán hận của cô chồng chất mười mấy năm, cuối cùng tìm được nơi để trút giận, bất luận đối phương thông minh tốt thế nào, trong lòng đều không thể sinh thiện cảm.

Nhưng ông cũng thật sự không nghĩ tới cô sẽ nói lại, hơn nữa còn nói thẳng như vậy.

"Cháu…”

"Nhưng tôi không có sự lựa chọn.”

"Lúc trước bỏ qua rất nhiều bài học, hôm nay cháu là đi học thêm, không có làm bậy, cũng sẽ không làm bậy, điểm ấy xin ông yên tâm." Tâm tình của Bùi Tang Du được cô đè nén cực nhanh, ngữ khí lập tức được khôi phục lạnh nhạt như ngày xưa: "Lời nói vừa rồi, là chân tâm của cháu, nếu khó nghe, ông coi như chưa từng nghe qua.”

Nói hai ba câu, đột nhiên Bùi Thanh Tuyền từ trên người cô nhìn thấy bóng dáng của chính mình.

Quật cường, kiêu ngạo, biết đánh trả, nhưng thể diện.

Di truyền thứ này, rốt cuộc huyết mạch tương liên.

Bùi Thanh Tuyền quay mặt đi, không nhìn cô nữa: "Ông vẫn là câu nói kia, đừng gây chuyện cho ông, ông sẽ không giúp cháu xử lý phiền phức.”

Bùi Tang Du hạ thấp người, duy trì lễ phép: "Cháu biết, vậy cháu về phòng ôn tập trước, tối mai có kỳ thi.”

Cô sải bước trở về phòng mình, vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ, cảm xúc đè nén kia ùn ùn dâng lên.

Vốn tưởng rằng chạy trốn khỏi Giang Châu sẽ tốt hơn một chút, ít nhất hôm nay lúc chụp ảnh cùng đám bạn cùng phòng, nhìn lá phong khắp núi rừng, cô cảm thấy tốt hơn.

Gió rất tốt, cảnh cũng tốt, tiếng cười còn tốt hơn, có một giây cô thật lòng cảm thấy thanh xuân thật tốt.

Vẫn là cô ngây thơ.

Tất cả quá khứ chính là cỏ nước dưới đáy biển, tránh không thoát cũng trốn không thoát.

Cô ngẩn người ngồi trước bàn học, bật đèn bàn, mở sách bài tập ra, tiếp tục làm bài tập.

Chờ lấy lại tinh thần, cô mới phát hiện trên giấy nháp vẽ một đống đường cong vô ý thức, giống như trong đầu cô xoắn thành một khối hình cầu.

Hạ quyết tâm, cô trực tiếp véo cánh tay mình, trên da nổi lên một vết đỏ rất sâu.

Đau đớn khiến người ta tỉnh táo, mất hơn ba tiếng đồng hồ, Bùi Tang Du cuối cùng cũng đọc xong tất cả các vấn đề trọng điểm.

Cô mệt mỏi đặt chân lên mép ghế, cả người co lại thành một quả bóng, cô cầm điện thoại di động chậm rãi lướt vòng bạn bè mới nhất.

Cô thêm bạn không nhiều lắm, chỉ có mấy người vui vẻ hiện lên.

Đinh Tử Kiều: Quay một đồng xu, nếu nó không dừng lại, tối nay sẽ không ăn thịt nướng.

Bán Tiên: Bấm ngón tay tính toán, ngày mai không nên tăng ca.

Tiêu Tiêu: Mỗi ngày gõ cá gỗ điện tử, hôm nay mới phát hiện tôi báo nhầm số chứng minh thư với Đức Phật… A a a công đức giảm đi một chút.

Đinh Tử Căng: Chỉ cần Nữ Oa có thể vẽ bóng, trên thế giới này sẽ không có ai có khuôn mặt ngũ giác như tôi (tinh thần của tôi rất tốt, có ai thích chỉnh sửa bức ảnh này không? Sửa đi, sửa đi.)

Trần Giới: Cửa sổ trống rỗng trong ba tuần, con cún con này rất xinh đẹp.

.....

Bùi Tang Du cầm điện thoại cười một lát, nụ cười dần dần phai nhạt, cảm giác cô độc khổng lồ giống như cơn sóng biển ập đến.

Cô muốn tìm ai đó tán gẫu vài câu, nhưng cô sợ mình quấy rầy tâm trạng của người ta.

Cô lui về danh sách trò chuyện, nhìn thấy ghi chú tên của Chu Cẩn Xuyên ở một vị trí rất dễ thấy, liếc mắt một cái đã chú ý tới.

Giá như hôm nay cô có thể gọi cho anh.

Cho dù bình thường cô ghét nhất là đọc radio phát thanh, cô thà ở một mình như vậy, còn hơn bị bao bọc trong sự cô đơn dày đặc.

Xa xa truyền đến vài tiếng mèo kêu nhẹ nhàng, thêm vài tiếng cho sủa, một lúc sau những tiếng ồn đó qua đi, ban đêm lại rơi vào yên lặng trống trải.

Cô mở hộp thoại của anh ra, xóa rồi nhập.

[Không nghe radio có thể ngủ được sao, không phải bị mất ngủ à?]

Không được, thoạt nhìn giống như đang nắm lấy nhược điểm của người ta.

[Tôi không thích cậu, đừng hiểu lầm, cho nên có thể tiếp tục đọc radio không?]

Không được, cảm giác như đang ám chỉ anh bị tự kỷ, như vậy có chút tổn thương người khác.

[Không phải cậu muốn tạm ngưng cuộc giao dịch của chúng ta chứ, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.]

Không được, buổi chiều người ta còn khoanh tròn cho cô một đống đề, rõ ràng anh không có ý này.

Gần mười hai giờ, Bùi Tang Du vẫn chưa nghĩ ra được lời mở đầu thích hợp.

Chu Cẩn Xuyên đích thật là mất ngủ, buổi chiều nằm trên ghế sô pha cũng chỉ nhắm mắt nghĩ ngơi, bây giờ cơ thể rất buồn ngủ nhưng ngược lại đầu óc rất tỉnh táo.

Anh nhắm mắt nằm trên giường hai tiếng đồng hồ, cau mày, cam chịu số phận từ dưới gối lấy điện thoại di động ra.

Tìm cô một lần nữa.

Mở hộp thoại của Bùi Tang Du ra, ngón tay anh dừng lại.

Thấy một dòng chữ nhỏ được hiển thị ở trên cùng.

Phía bên kia đang nhập…

Chu Cẩn Xuyên rũ mắt, đệm gối lên cao, dựa đầu vào đầu giường im lặng chờ tin nhắn của cô.

Nhưng mười phút đã trôi qua, gợi ý vẫn còn, nhưng không có một tin nhắn nào được gửi tới.

Trong lúc ấy anh giật mình nhớ tới lời Trần Giới nói: "Cô gái này có dụng ý, tuyệt đối thích cậu".

Anh muốn nhắn nhưng lại thôi, kết hợp với những lời này của Trần Giới, quả thật cảm thấy như đang viết một tác phẩm nhỏ.

Chu Cẩn Xuyên tắt màn hình.

Quên đi, không thích thì đừng trêu chọc người ta, lúc trước mất ngủ lâu như vậy cũng chịu đựng được, không phải sao.

Anh chuẩn bị ném điện thoại sang một bên, bất ngờ điện thoại rung lên, một tin nhắn được gửi tới.

【Hoàng Hôn】: Có một số câu không trả lời được, trang 19 câu 8, trang 20 câu 6, trang 22 câu 24, trang 25 câu 3, trang 31 câu 7, trang 34 câu 2, nếu cậu chưa ngủ có thể trả lời tôi biết không?

Chu Cẩn Xuyên bật cười.

Lại tự mình đa tình rồi, đầu óc của Trần Giới đã bị ngâm trong formalin.

Trong lòng Bùi Tang Du thấp thỏm gửi qua, cô cảm thấy bất ổn, trong lòng tự nhủ có phải do mình bịa đặt quá nhiều rồi không, như vậy có quá ngu ngốc không.

Lần này thì được rồi, giống như cô muốn thân mật với anh nhưng lại tìm một lý do vớ vẩn.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Chắc anh không trả lời.

Bùi Tang Du nhìn tin nhắn, chỉnh sửa lại: Quên đi, tôi tự mình…”

Chữ còn chưa đánh xong, giọng nói của đối phương đã trực tiếp gọi tới, điện thoại di động đột ngột rung lên giống như mang theo chút đồng cảm, khiến cho nhịp tim cũng rung động theo từng nhịp.

Nhận, hay không nhận.

Ngoài cửa sổ yên tĩnh, Bùi Tang Du chỉ có thể nghe thấy tiếng thở sâu cạn bất định của mình, rõ ràng là có tật giật mình.

Nhưng cô vẫn không nhịn được căng thẳng nhấn nghe máy.

Giống như gió và tuyết vội vàng nắm lấy mùa xuân.

"Gọi điện thoại giảng cho cậu.” Cô nghe anh nói.