Chương 11

Chương 11

Ngược lại Chu Cẩn Xuyên rất ngưỡng mộ tính cách này của cô, cô thông minh trong sáng và cởi mở.

Ở một mức độ nào đó, bọn họ là cùng một loại người.

Anh nói bằng tấm lòng của mình: "Đẹp."

Bùi Tang Du nghiêng người bước vào, đi ngang qua liếc mắt nhìn anh một cái: "Vậy tại sao biểu cảm của cậu như gặp quỷ vậy?"

Trong lòng Chu Cẩn Xuyên thầm nghĩ thật sự là anh gặp quỷ rồi.

Thật sự trùng hợp kỳ lạ khi anh vừa nói xong cô đã lập tức xuất hiện trước mặt anh.

"Bình thường cuối tuần cậu đều như vậy?"

"Trang điểm sao, không hôm nay là lần đầu tiên, có chút không quen.”

Chu Cẩn Xuyên nở nụ cười căng thẳng, như đang cười chính mình.

Bị Trần Giới lẩm bẩm những thứ điên rồ, cô và anh có thể có quan hệ gì chứ, tự kỷ nhiều mới có cảm giác như vậy.

Anh đối diện với ánh mắt của cô, khôi phục lại giọng điệu lạnh nhạt thường ngày: "Rất thích hợp với cậu, nên tự tin một chút.”

Trần Giới vểnh tai lên cầm điện thoại di động, ngón tay cậu ấy sắp gõ nát bàn phím.

【Trần Giới】: Nghe thấy không!! Lần đầu tiên! Cô ấy đặc biệt muốn cậu thấy cô ấy thay đổi cách ăn mặc!

【Trần Giới】: Tôi đây đã ở trong hàng ngàn bông hoa, nếu lật xe tôi sẽ trồng cây chuối gội đầu.

【Trần Giới】: Tôi vừa mới đặt cược với cậu xong, cậu gọi tôi là ba, bây giờ gọi đi, nhắn tin gọi cũng được.

【YYJDGY】:…

Chu Cẩn Xuyên lười để ý tới cậu ấy.

Anh nhìn từng đoạn tin nhắn, rất muốn đạp người ra khỏi nhà.

Trần Giới cười đến xấu xa: "Bằng không tôi đi, dù sao học tập với tôi cũng không liên quan.”

"Không có việc gì, cậu không ở lại khả năng cậu ấy cũng không được tự nhiên.” Bùi Tang Du nói.

Dù sao cũng là kẻ ăn thịt người, Trần Giới hoàn toàn bị bữa cơm tối hôm qua mua chuộc, thậm chí cảm thấy người anh em của mình trèo cao.

Cậu ấy thầm nghĩ, nhìn xem, người ta hiểu chuyện chăm sóc chu đáo như vậy.

Một cô gái tốt như vậy tìm đâu ra, còn đại nam nhân này không biết nhăn nhó cái gì, đáng đời anh nên cô đơn một mình.

"Vậy tôi có thể làm phiền cậu nấu cơm không." Trần Giới cảm thấy là bạn bè nên thản nhiên nói: "Này, người cũng không bằng hai con cá bảo bối kia, cơm cũng không có ăn.”

Bùi Tang Du gật đầu, trực tiếp đi vào phòng bếp, cách một khoảng cách hỏi: "Trong tủ lạnh không còn thức ăn, tôi làm cơm gói trứng được không?"

"Có thể, thức ăn cho heo tôi cũng không ghét bỏ.” Trần Giới thật sự có kỹ thuật nói chuyện hạng nhất.

Chu Cẩn Xuyên liếc cậu ấy một cái, nói rằng cậu ấy đang xúc phạm ngay cả khi cậu ấy là một con heo.

Anh dừng tay lại một chút, ngữ khí không kiên nhẫn: "Nhất định phải gây phiền phức cho người khác sao?"

Trần Giới a một tiếng, giọng điệu hận sắt không rèn thành thép: "Người anh em, tôi đang giúp cậu tạo ký ức có hiểu không.”

Anh bất cần đời, nhưng trái tim của anh là một tấm gương sáng.

Mặc kệ là thật hay giả, thế giới nội tâm của Chu Cẩn Xuyên quá hoang vu, anh không muốn bất luận một kẻ nào tới gần. Bùi Tang Du có thể bước vào, cho dù là để lại chút dấu chân, cũng tốt hơn là trống rỗng.

"Nếu cậu thích mai mối như vậy phiền cậu ra ngoài rẽ phải đến công viên xem mắt.” Chu Cẩn Xuyên giật khóe miệng.

"Được, tôi mặc kệ cậu, sau này đừng tìm tôi khóc.” Trần Giới giơ hai tay lên, tỏ vẻ đầu hàng.

Chu Cẩn Xuyên cảm thấy cậu ấy nằm mơ giữa ban ngày, nhớ tới vụ cá cược vừa rồi, thấp giọng cười nhạo: "Thật sự có một ngày —— tôi gọi cậu là ba.”

Trần Giới bật ghi âm trên điện thoại đưa tới bên miệng anh: "Nào, nhắc lại lần nữa, tôi ghi lại chứng cứ.”

Chu Cẩn Xuyên: “…Ngu ngốc.”

Động tác của Bùi Tang Du rất nhanh đã làm xong ba phần cơm trứng, ăn xong, bắt đầu một ngày học thêm.

Tối chủ nhật buổi tự học phải thi vật lý, hôm qua đã nói rất kỹ, còn có mấy chương lớn chưa làm xong, thời gian gấp gáp nên nhiệm vụ nặng nề.

Lúc này Chu Cẩn Xuyên trực tiếp ngồi đối diện cô, giới hạn rõ ràng.

Bùi Tang Du làm bài tập, lơ đãng liếc nhìn anh một cái, vẫn là bộ dạng tùy hứng kia, nhưng giữa hai hàng lông mày lại có chút xa cách.

Cố ý tránh hiềm nghi này, ngày hôm qua cái lời nói nhảm kia anh sẽ không coi là thật chứ.

Người theo đuổi anh nhiều như vậy sao anh còn tin vào nó.

Bùi Tang Du thầm nghĩ, đầu bút viết nặng nề trên giấy nháp, cô hơi không chú ý lập tức chọc thành một cái lỗ.

"Cậu có thù với giấy?" Chu Cẩn Xuyên nói.

"Bởi vì giấy không biết xấu hổ." Bùi Tang Du chỉ cây mắng hòe.

Chu Cẩn Xuyên giương mắt: "Cậu đây là không tính toán ra được bắt đầu công kích bừa bãi?"

"Công kích ai, tôi mắng giấy không mắng cậu.” Bùi Tang Du nhướng mắt nhìn anh.

"Tính tình không được nhỏ mọn.”

"Lúc trước dạy thêm cậu cũng không nói không giải được đề thì không được nổi nóng, đúng không, thầy Chu?"

Ba chữ cuối cùng giống như cô nghiến răng nói ra tiếng.

Trần Giới thấy đại chiến sắp xảy ra, vội vàng hòa giải: "A, tôi cũng không muốn lãng phí cả buổi chiều nghe hai người các cậu nói chuyện, hay là phiên bản tận thế cuồng phong bão táp nào. Thầy Chu, cậu trực tiếp cho đề đi, sự nhồi nhét tạm thời này không bao giờ bằng việc xây chùa được.”

Bùi Tang Du nhìn anh, nhún vai: "Tôi không có ý kiến, thầy Chu nói thế nào, tôi nghe thế đấy.”

Nghe nhu thuận, không giấu được âm dương quái khí.

Chu Cẩn Xuyên mất ngủ vốn đã thấy phiền, cánh tay anh duỗi ra, kéo sách bài tập bên cạnh cô lật từng trang, cây bút nhanh chóng vẽ dấu hiệu.

"Câu nào đánh bắt buộc phải làm.”

"Hình tam giác là loại đề tiêu chuẩn mà gần đây thích ra.”

"Những câu có dấu gạch chéo thì đừng đọc, không có trong đề thi.”

Sau vài phút đánh dấu, sách bài tập bị anh đánh dấu rõ ràng. Cuối cùng, anh ném cuốn sách trở lại một lần nữa, nói ngắn gọn: "Làm."

Anh đánh dấu một loạt khiến cho Bùi Tang Du cảm thán.

Cái khác trước không nói, năng lực học tập của người này là thật sự một trời một vực.

Trong phòng một lần nữa yên tĩnh, một người nghiêm túc giải đề, một người gãi tai gãi má, còn có một người nằm ở một bên sô pha nhắm mắt ngủ bù.

Ánh nắng mùa thu nghiêng từ cửa sổ xuyên xuống, bóng râm từ từ di chuyển trở lại mép cửa sổ, sau đó kết hợp lại thành một mảnh tối.

Cô lấy lại tinh thần, đồng hồ trên tường đã chỉ tám giờ tối.

Bùi Tang Du hoạt động đến gáy đau nhức, nghiêng đầu nhìn gà rau chậm chạp bên cạnh: "Thêm một người bạn tốt.”

Trần Giới liếc mắt nhìn người nằm trên sô pha một cái, giọng nói vừa ngọt vừa lo sợ: "Nào, gia gia gia.”

"Tôi đem số đề và đáp án đã làm xong chụp ảnh gửi cho cậu, phiền cậu chuyển cho những bạn khác, lúc trước tôi hại bọn họ không học thêm được, đây coi như là bồi thường. "Bùi Tang Du suy nghĩ cẩn thận: "Còn lại chút tài liệu tối nay tôi trở về làm xong, sau đó tài liệu tôi sẽ đồng bộ gửi cho cậu.”

Trần Giới giống như nhìn thấy một vị học thần từ trên trời rơi xuống, nhìn cô giống như nhìn Bồ Tát: "A, quả nhiên là tiên nữ người đẹp tâm thiện, sao lại có người chăm sóc chu đáo như vậy, tôi đi thanh minh thắp nhang sẽ phải cảm ơn tổ tiên.”

Bùi Tang Du: “…”

Cậu bạn thân này diễn có chút hơi quá.

Chu Cẩn Xuyên nghiêng đầu, cánh tay gối sau đầu nhìn cô.

Bùi Tang Du đứng dậy, cũng không biết nói chuyện với ai, đối diện với không khí.

"Hôm nay còn sớm, không cần cậu tiễn, quần áo thứ hai tôi giặt xong trả lại cho cậu.” Nói xong, cô tương đối chuyên nghiệp bổ sung một câu: "Tối nay muốn gọi điện thoại không?"

Chu Cẩn Xuyên cũng không hiểu được oán khí bất thình lình này của cô.

Duy trì tư thế dựa vào sô pha, lạnh lùng nói: "Không cần."

Không gọi thì không gọi, vui vẻ thoải mái.

Bùi Tang Du xách cặp rời đi, không ở lại đó thêm nửa phút nào nữa.