Chương 10.1

Chương 10.1

Cho dù nội tâm có thản nhiên đi nữa, cũng không có cách nào bỏ qua nhiệt độ phảng phất trên người của nam sinh này.

Có vẻ như nó quá gần.

"Đi học rất mệt sao?" Chu Cẩn Xuyên tự nhiên hơn so với cô.

Bùi Tang Du chống khuỷu tay lên cửa sổ, nhìn phong cảnh hiện lên ngoài cửa sổ, thuận miệng nói: "Đấu võ mồm với cậu tương đối mệt mỏi, phải động não.”

Chu Cẩn Xuyên tùy ý hoạt động ngón tay: "Lúc mới khai giảng không phải cậu rất sợ tôi sao.”

"Sợ cậu, không phải tôi còn muốn tát cậu một cái sao." Bùi Tang Du chớp mắt.

Người lái xe là một người anh trai nhỏ tuổi, nhìn qua gương chiếu hậu, đột nhiên căng thẳng nói: "Tôi không đi đường vòng, con đường này gần hơn nhiều so với hướng dẫn."

Bùi Tang Du: “…”

Bộ dạng của cô giống như một người phụ nữ đanh đá một lời không hợp có thể lập tức động thủ.

"Không có việc gì, anh cứ chậm rãi lái xe, tôi không tùy tiện đánh người." Cô giống như đang nghiến răng nghiến lợi vắt ra âm thanh.

Chu Cẩn Xuyên ở bên cạnh không thể nhịn cười khi nghe cô nói vậy.

"Cậu một tháng vô cục cảnh sát ba đến năm lần cười cái gì?” Bùi Tang Du trừng mắt nhìn anh.

Chu Cẩn Xuyên đè khóe miệng xuống, đính chính cho mình: "Lần đó đã từng vào với cậu.”

Người anh trai nhấn ga thậm chí còn sâu hơn, trong lòng cảm thấy hoảng loạn, bề ngoài bình tĩnh nói: "Hai người nhìn còn nhỏ tuổi, nhưng kinh nghiệm xã hội rất phong phú, đi vào mấy năm rồi?”

Bùi Tang Du nói nhảm: "Không lâu, ba bốn năm gì đó.”

"Đi ra là tốt rồi, đi ra là tốt rồi, cải tạo thật tốt, làm người tốt." Người anh trai lẩm bẩm trong miệng, lái xe taxi như lái Ferrari.

Chu Cẩn Xuyên cảm thấy cô rất thú vị.

Cái gì cô cũng nói được, căn bản không thèm để ý đến hình tượng và người khác sẽ nghĩ gì.

Hình như điều duy nhất cô kiêng kỵ, chính là vị ông ngoại có yêu cầu nghiêm khắc trong nhà kia.

Anh không có sở thích thăm dò chuyện nhà người khác, nhưng cũng đại khái đoán được năm sáu phần, hơn nửa là ba mẹ không để ý, bị ép ăn nhờ ở đậu cô đúng là một tiểu đáng thương.

Khéo ăn khéo nói chính là cơ chế bảo vệ của riêng mình.

Cuối cùng anh vẫn còn một chút thiện tâm: "Chiều mai đến nhà tôi sớm đi, tôi có thời gian."

Ánh mắt Bùi Tang Du sáng lên: "Lần này mấy tiếng cũng được sao? Có thể không mang theo Trần Giới không, chỉ có hai chúng ta.”

Cô đơn thuần cảm thấy có Trần Giới ở đây, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ học thêm của cô, huống chi người đó căn bản nghe cũng không hiểu, không bằng làm sẵn cho cậu ấy chép vô.

Chu Cẩn Xuyên trả lời trực tiếp: "Đừng, dễ khiến người ta hiểu lầm.”

Trong chớp mắt Bùi Tang Du sửng sốt, giật khóe môi, có chút ý tứ muốn nói lại nhưng thôi.

Sau một vài giây, sau đó cô trả lời: "Đều nghe cậu."

"Muốn nói cái gì?"

Chu Cẩn Xuyên nhìn cô trong chốc lát, kết quả cô chỉ lắc đầu, nghiêng người ấn cửa sổ xe để gió thu thổi vào.

Một gương mặt không trang điểm dưới ánh trăng có vẻ thuần khiết, nhìn không ra tâm tình đang phập phồng.

Chu Cẩn Xuyên cảm thấy phiền nhất là loại đối thoại không đầu không đuôi này, trong lòng nói bình thường không phải là được rồi sao.

Không biết có phải mùi hương trong xe quá nặng hay không, ngay cả tâm tình của anh cũng có chút khô khan.

Bên trong xe chìm trong im lặng.

Không ai phát ra âm thanh nào cho đến khi đến đích, giống như những người xa lạ bị ép ngồi chung xe.

Bùi Tang Du không cảm thấy có gì không ổn, xuống xe quay đầu lại: "Về đến nhà nhắn với tôi, tôi sẽ gọi cho cậu.”

Chu Cẩn Xuyên khẽ tựa vào ghế ngồi, nhấp môi nói: "Tối nay không cần.”

-

Không khí trong thành phố này khô ráo, nhưng mùa thu vừa đến, khắp nơi đều là lá phong nhuộm đỏ, tầng tầng lớp lớp nhuộm cả khu rừng, có một loại mỹ cảm khác biệt, hai ngày trước hẹn bạn cùng phòng đi chụp ảnh ở công viên gần trường học, đúng chín giờ sáng Bùi Tang Du đã có mặt tại địa điểm.

Cuối tuần hiếm khi cô không mặc đồng phục học sinh, cô thay một chiếc váy nhung màu xanh khói đến đầu gối, eo thắt chặt, có vẻ vừa vui tươi vừa tao nhã.

Đinh Tử Kiều kéo theo một cái vali thật lớn, giống bộ dáng rời khỏi nhà.

Thấy người đến, đem vali trải xuống đất, lộ ra một đống mỹ phẩm lòe loẹt: "Nào nào, tôi, đệ tử đời thứ tư của sư phụ Mao Cát Bình, chỉ cần ba phút tôi sẽ biến các cậu thành mỹ nhân xinh đẹp.”

"Sư phụ Mao còn thu nhận đồ đệ nhỏ như vậy sao?" Bùi Tang Du hoài nghi.

Đinh Tử Kiều a một tiếng, đáy mắt trong suốt ngu xuẩn: "Ở nhà đóng cửa xem video của anh ta học hỏi, dùng 4G."

"…"

Một đệ tử bế quan tỏa cảng đời thứ tư.

Làn da của Bùi Tang Du rất trắng, ngũ quan tốt, cô cũng không cố ý muốn trang điểm gì.

Cô ngửa mặt lên, hai má của cô nóng bừng vì ánh mặt trời dưới tán cây xuyên qua: "Được rồi đúng không?”

"Được rồi được rồi, cuối cùng cho cậu thêm một nốt ruồi dưới mắt, tuyệt mỹ." Đinh Tử Kiều tỏ vẻ hâm mộ: "Khuôn mặt này của cậu thật sự là bản thiết kế hoàn chỉnh của Nữ Oa, quả nhiên so với những điểm quan trọng kia dễ dàng hơn nhiều.”

Lầy lội số một cảm thấy mình bị điểm danh: "Một người mẹ sinh con ra, sao lại mắng con làm gì?"

Số hai liên tục thở dài, nhỏ giọng nói: "Sớm biết tôi đã đi chùa, đại sư nói mấy ngày gần đây thích hợp gặp hung hóa cát.”

Bùi Tang Du nghe được vui vẻ.

Cô thật sự rất thích những cô gái này, đơn thuần lại ấm áp, đó là những gì cô đã không được trải qua trong một thời gian dài.

Mấy cô gái trẻ cười tươi ồn ào chụp ảnh, tiếng cười chính là nốt nhạc thanh xuân tốt nhất của tuổi trẻ.

Ngay cả mấy người qua đường thấy cũng quay đầu lại nhìn, họ thở dài nói một câu tuổi trẻ thật tốt.

Mấy giờ trôi qua, Bùi Tang Du hậu tri hậu giác mới nhớ tới cuộc hẹn ngày hôm trước, cô gửi tin nhắn cho Chu Cẩn Xuyên.

【Hoàng Hôn】: Bây giờ tôi đến nhà của cậu, được không?

Chu Cẩn Xuyên vừa mới dậy không bao lâu, vẻ mặt buồn ngủ xoa xoa mi tâm trên sô pha, tiện tay trả lời.

"Được, không vội."

Trần Giới nghe được động tĩnh chậm rãi bước xuống lầu, nhìn thấy người trước mặt xanh đen nhìn chằm chằm hai con cá trong hồ cá trước mặt, chế nhạo nói: "Người ta tương tư mùa xuân, người ta tương tư mùa thu, vẻ mặt có vẻ bất mãn.”

"Cút đi." Chu Cẩn Xuyên lấy gối ôm đập cậu ấy: "Tối hôm qua mất ngủ.”

Anh không ngờ bây giờ anh phụ thuộc vào Bùi Tang Du như vậy.

Không nói chuyện điện thoại, anh lăn qua lộn lại đến ba giờ sáng, nghe radio một lúc, nhưng nó đều không có ý nghĩa với anh.

Ngày thường Chu Cẩn Xuyên là một người có ranh giới rất rõ ràng, cho dù là người thân hay bạn bè, cũng duy trì giới hạn tương đối hợp lý, chứ đừng nói đến nữ sinh ngoài trường cố gắng tới gần anh.

Nhưng bây giờ Bùi Tang Du trở thành ngoại lệ, quả thật có chút phiền.

"Vừa nói chuyện phiếm với ai?" Trần Giới nắm gối ôm, nghiêng người nằm xuống.

Chu Cẩn Xuyên nghịch điện thoại di động: "Bùi Tang Du, nói lập tức tới đây.”

"À, Bùi Tang Du." Trần Giới liếc mắt nhìn hộp thoại mà anh thoải mái hiển thị, trên đoạn đối thoại ngắn gọn liên tiếp có lịch sử cuộc gọi, đột nhiên như xác chết đứng dậy: "Không đúng nha người anh em, hai người các cậu không phải có gì chứ?”

Chu Cẩn Xuyên ừ một tiếng, ngữ điệu nâng lên, tỏ vẻ hỏi ngược lại.

"Cậu có thích cô ấy không?"

"Không có cảm giác gì."

"Vậy tối nào cô ấy cũng gọi điện thoại cho cậu, cậu còn nghe máy?"

"Cô ấy đọc radio cho tôi ngủ, cho nên tôi với cô ấy làm một thỏa thuận học thêm."

Trải qua chuyện tối hôm qua, Trần Giới vốn hoài nghi cô gái nhỏ này có điều bí mật.

Lúc này cậu ấy suy nghĩ kỹ lưỡng, liên tục lắc đầu: "Cái này cậu còn không hiểu sao? Cô ấy có dụng ý với cậu.”

Đuôi lông mày của Chu Cẩn Xuyên nhướng lên, trên mặt vẫn còn cảm giác buồn ngủ: "Cô ấy chỉ đơn thuần muốn tôi dạy thêm, tối hôm qua còn hỏi tôi có thể không dẫn cậu theo không, chê cậu làm chậm tiến độ của cô ấy.”

Trần Giới biểu cảm "đồ đầu gỗ chết tiệt", cậu ấy khoanh chân ngồi xuống ghế sô pha, phân tích: "Cô ấy thân mật đưa hồ cá cho cậu, mỗi đêm trước khi đi ngủ phát radio, nấu cơm thể hiện tài năng của mình, nói với cảnh sát muốn theo đuổi cậu, còn chê tôi là bóng đèn tám trăm watt, chỉ là muốn dạy thêm? Người anh em cậu có tin điều đó không? Tôi không tin."

"Tin." Chu Cẩn Xuyên giơ tay nhéo mi: "Những thứ đó chỉ là trả ân huệ."

Sau một thời gian quen biết Bùi Tang Du, một chút ân huệ cũng không nợ nhau, bỏ qua rất rõ ràng.

Loại phong cách xử sự này, sơ suất mà lễ độ, cũng không có vấn đề gì.

"Chu thiếu gia, có không ít cô gái theo đuổi cậu, căn bản không có rada?" Trần Giới nhíu mày.

Chu Cẩn Xuyên ghét bỏ nhìn cậu ấy: "Sao cậu lại buôn chuyện như tình báo thôn vậy."

Bốn mắt nhìn nhau, không ai có thể thuyết phục được ai.

Trần Giới chống cằm suy nghĩ một lát, cố chấp nói: "Được, cậu có muốn đánh cược không. Mọi người đều nói các cô gái vì mình sẽ làm những điều đặc biệt, nếu như cô ấy thích cậu, hôm nay gặp cậu nhất định sẽ cố ý ăn mặc một chút.”

Chu Cẩn Xuyên cầm lọ thức ăn cá đổ vào hồ cá, tùy tiện cho ăn: "Có bệnh uống thuốc đi.”

"Cậu sợ thua thì nên nói thẳng."

"Đặt cược với một cô gái gọi là thú vị?"

Trong lúc bọn họ nói chuyện, cánh cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Chu Cẩn Xuyên đặt thức ăn cho cá xuống rồi đứng dậy, đi dép lê qua mở cửa, đối mặt với Bùi Tang Du đang đứng ở cửa.

Tóc đuôi ngựa ngày thường cô buộc nay xõa ra ngang vai, tóc dài đen nhánh khiến cho cổ của cô trắng nõn thon dài. Hai má hồng, trên môi hơi đỏ, đuôi mắt khẽ cong, phối hợp với nốt ruồi được chấm dưới mắt, trong suốt gọn gàng.

Chu Cẩn Xuyên chậm rãi nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, người con gái vì mình làm cái gì đó, anh chần chờ một chút.

Làn váy màu xanh lá cây của đối phương bị gió thổi bay, thân mật quấn lấy ống quần của anh.

Bùi Tang Du đưa tay nắm lấy chiếc váy đang bay lên, ngước mắt lên nhìn thấy đáy mắt anh đang rất kinh ngạc.

Cô mỉm cười rạng rỡ.

Những chiếc lá phong phía sau trong nháy mắt mất đi màu sắc.

"Không đẹp sao?"