Chương 3.1

Hoàng đế nói: “Tiêu Hạo Trần, ngươi là Hoàng hậu của trẫm, không phải kẻ thù của trẫm. Chịu thua xin tha trước trẫm vì một chuyện mà ngươi không muốn làm, rất nhục nhã ngươi à?”

Hoàng hậu khẽ cười: “Bệ hạ, là ta quỳ không đúng sao?”

Hoàng đế: “Trẫm không nói cái này!”

Hoàng hậu thản nhiên: “Bệ hạ, Lãng Ngọc cung có mèo hoang nhỏ xinh đẹp quyến rũ, Minh Vinh các có thỏ trắng lớn dịu dàng đoan trang, nếu ngài yêu thích, bọn họ làm nũng nhất định động lòng người hơn ta, mời ngài đi.”

Hoàng đế đột nhiên thô bạo kéo hoàng hậu vào lòng mình: “Đệ đệ của ngươi bây giờ cũng đã tuổi hai mươi, trẫm có lòng bồi dưỡng, muốn cậu ta theo Thích Tướng quân đi Tây Bắc, Hoàng hậu thấy thế nào?”

Hoàng hậu thầm thở dài.

Lại nữa, lại nữa.

Hoàng đế không có cách gì với y, lại bắt đầu lấy người nhà của y ra để ngầm uy hϊếp.

Hoàng hậu đáp: “Ngày mai ta tự mình đi Hình khoa, bồi tội cho người trong lòng ngài.”

Đoạn, y giãy giụa thoát khỏi vòng tay Hoàng đế, đỡ trán mệt mỏi muốn lên giường nghỉ ngơi.

Mới đi tới trước giường thì chợt có một lực mạnh từ phía sau nhào tới, đè mạnh y xuống giường.

Hoàng hậu giận dữ và xấu hổ: “Bệ hạ, ta đã đồng ý cúi đầu trước tâm can bảo bối của ngài rồi!”

Hoàng đế cắn chặt cổ Hoàng hậu, liếʍ láp một cách uất ức tức giận, mơ hồ nói: “Đây là hai chuyện khác nhau.”

Loại việc này, họ đã làm ngày càng ít.

Lần mây mưa gần nhất là một tháng trước, Hoàng đế uống say chạy đến Phượng Nghi cung, mượn rượu làm càn ôm Hoàng hậu lầm bầm, ngươi là người hầu ở cung nào mà trông đẹp mắt như vậy.

Sau đêm đó, Hoàng hậu tức giận xanh mét mặt mày, lên núi Miên săn bắn nửa tháng rồi mới về cung.

Ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, Hoàng hậu mới tỉnh dậy.

Dạo này y luôn mệt nhọc cực kỳ, lâm triều cũng không thích chấp chính, sổ con buổi tối cũng cho người đưa hết đến Bàn Long điện.

Y bị đánh thức, có người ồn ào phiền chán ngoài Phượng Nghi cung. Hoàng hậu mặt không biểu cảm sờ trán, mệt mỏi nói: “Ai ầm ĩ ở bên ngoài?”

Thị nữ nhỏ giọng đáp: “Là An Quý phi, sáng sớm đi ngang qua Phượng Nghi cung bị mèo hoang làm giật mình, nhất định ồn ào đòi ngài ra ngoài nhận lỗi với hắn. Ồn ào hồi lâu, các cung đều đến xem trò vui, nô tỳ không biết phải làm thế nào mới tốt.”

Hoàng hậu cười lạnh: “Ta cũng coi như không làm Hoàng hậu nổi nữa rồi, thể loại nào cũng tới quấy rầy ta.”

Thị nữ thấp thỏm lo âu: “Hoàng hậu, chuyện này… An Quý phi…”

Hoàng hậu hỏi: “Bệ hạ lâm triều về chưa?”

Thị nữ trả lời: “Nửa canh giờ trước đã về đến Bàn Long điện.”

Hoàng hậu nói: “Ừm.”