Chương 3.2

Y mở hé cửa sổ nhìn xuống, con trai bảo bối của An Thượng thư đang phách lối ngồi trên ghế, gương mặt chưa hết vẻ thiếu niên tính trẻ con còn hơi bụ bẫm.

Hoàng hậu có chút buồn cười.

An Minh Thận vào cung hai năm, được Hoàng đế sủng lên tận trời, nhất thời ngang ngược càn quấy, danh tiếng vang dội.

Nhưng Hoàng thượng sủng hắn, chẳng qua chỉ muốn lợi dụng quyền thế của An Thượng thư để chống lại phe Tướng quốc thôi.

Hoàng thượng mặc An Minh Thận huyên náo ở đây, là muốn thăm dò y, thăm dò xem phe Tướng quốc có dám đánh trả phe An Thượng thư tài năng sắc bén hay không.

An Minh Thận tự cho là nhận được vinh sủng lớn lao, lại không biết rằng thật ra bọn họ chẳng có gì khác nhau.

Đều là quân cờ trong tay quân vương kia, dùng thế nào, vứt bỏ thế nào, đều chỉ trong một suy nghĩ của vị vua một nước.

Hoàng hậu nhắm mắt lại, nói: “Đi bắt con mèo hoang tới đây.”

Thị nữ không hiểu vì sao: “Hoàng hậu, chuyện này…”

Hoàng hậu nói: “Bắt con mèo hoang, mang đến trước mặt An Minh Thận, chém đầu nó, chặt thành năm phần, mời An Quý phi xem cho rõ.”

Không phải Hoàng đế muốn dò xét y à?

Vậy y làm cho Hoàng đế xem.

Tiêu Hạo Trần y không cần thế lực phe Tướng quốc, nếu ai trêu chọc y sẽ có kết cục như thế.

Hoàng thượng đang phê sổ con ở Bàn Long điện, thái giám thân tín của hắn đi tới, khom mình hành lễ: “Bệ hạ.”

Hoàng thượng hỏi: “Thế nào?”

Thái giám thưa: “Hoàng hậu sai người bắt con mèo hoang kia tới, chém đầu mổ bụng ngay trước mặt An Quý phi, dọa An Quý phi sợ phát bệnh.”

Khóe miệng Hoàng thượng lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ, có chút đắc ý, lại có chút dịu dàng xa xăm.

Thái giám không rõ lắm: “Hôm nay tâm trạng của bệ hạ rất tốt, là vì Hoàng hậu đã tức giận ạ?”

Hoàng thượng đáp: “Trẫm chẳng qua đang nhớ năm xưa, trẫm nói giỡn vài câu với Nghiêm công tử ở phủ Tướng quân, Hoàng hậu đã tức giận đi luyện kiếm cùng trẫm trong Ngự Hoa Viên, cố ý đá trẫm rơi vào trong hồ Thái Dịch. Sau đó hậu cung trẫm vô vàn, nhưng y luôn ôn hòa, chưa bao giờ tỏ ra khó chịu. Đôi lúc trẫm tự hỏi, rốt cuộc Hoàng hậu và trẫm có còn chút tình cảm nào không. Phải chăng y làm Hoàng hậu… Chỉ nhằm thay phe Tướng quốc nắm giữ triều chính.”

Thái giám nói: “Hoàng hậu đương nhiên kính yêu bệ hạ, y hòa thuận với phi tần chẳng phải là vì tâm trạng tốt của bệ hạ hay sao?”

Hoàng thượng nhắm mắt cười nhẹ: “Tâm trạng tốt của trẫm, nếu ngày nào đó y chịu nói một câu tử tế với trẫm, trẫm đã đủ hài lòng rồi.”

Thái giám thức thời không nhiều lời nữa.

Hoàng thượng hỏi: “Y dạy dỗ An Minh Thận rồi làm những gì?”

Thái giám nói: “Hoàng hậu đã đi bộ Hình.”