Thương đội lại đi về phía trước một canh giờ, mặt trời lặn ngả về phía Tây, kéo dài bóng lạc đà cùng bóng người trên mặt cát, bao phủ một tầng hoàng hôn thê lương.
Người dẫn đầu lắc chuông đồng, dùng tiếng Tocharian*, cất cao giọng hô: "Mọi người dừng lại nghỉ ngơi.”
Tokharian*: Ngôn ngữ của người Tocharian Ấn-Âu ở Trung Á.
Thương nhân nhao nhao kéo dây cương để lạc đà dừng lại, sau khi bước từ trên bướu của lạc đà xuống, mang theo hòm xiểng trên người lạc đà, lấy lều vải ở bên trong ra, nồi sắt, giá đỡ….. và các loại đồ dùng khác.
Trong khoảng thời gian dùng cơm, đã có vài người thử bắt chuyện, dung mạo Hoa Thiên Ngộ diễm lệ, ở đại mạc vốn hiếm có, huống hồ trong thương đội rất ít nữ tử xinh đẹp, tất nhiên là nàng rất được hoan nghênh.
Nhưng trong đôi mắt thoạt nhìn phong tình vạn chủng của nàng, lại hàm chứa lạnh lùng như băng tuyết, bọn họ đều không ai lấy được lòng của nàng, vô luận là mềm mỏng dụ dỗ, hay là cứng rắn.
Hoa Thiên Ngộ rất không kiên nhẫn, khi những người đàn ông kia nhìn về phía nàng, đáy mắt đều ẩn chứa cảm xúc mờ mịt, nàng biết đó là gì, si mê và chiếm hữu.
Ánh mắt đó phảng phất đang như nhìn một vật phẩm tinh mỹ tuyệt luân, cảm giác khiến người ta buồn nôn.
Nàng tùy ý đuổi đi, nam nhân đến lấy lòng, đi ra ngoài một đám lều trại hít thở không khí.
Ban đêm, ánh trăng chiếu rọi trên sa mạc, một mảnh trắng xóa, giống hệt như Ngân Sa, trong bóng tối lóe lên ánh sáng nhỏ.
Mấy năm nay ở Tây Vực, nàng luôn rất thích đứng ở chỗ trống trải, nhìn đại mạc dưới bầu trời đầy sao.
Nhìn lâu, có đôi khi nàng sẽ sinh ra hoảng hốt giây lát, cho rằng tất cả những gì nàng trải qua chỉ là một giấc mơ, hoặc là, nàng lại không tồn tại trong một thời không khác.
Tập trung nhìn sa mạc mênh mông vài lần, liền xoay người, thấy trước lều trại, mọi người đã ăn cơm tối xong, đang ngồi vây quanh trước đống lửa nói chuyện phiếm trêu ghẹo.
Sâu trong đại mạc thổi đến tiếng gió, xoa dịu tiếng cười cùng ngôn ngữ dị vực nồng đậm, tiếng gió làm thanh âm trở nên rất mơ hồ.
Ánh mắt nàng rơi vào trên một thân ảnh màu xanh nhạt, bóng lưng hắn thẳng tắp đoan chính, im lặng ngồi, quanh thân đều phảng phất như có dòng khí siêu thoát thế tục lưu chuyển.
Hoa Thiên Ngộ nheo mắt lại, nàng nhớ tới lúc hòa thượng kia nhìn nàng, đáy mắt trong suốt, ánh mắt rõ ràng, trong mắt ngoại trừ Phật gia từ bi thì không hề có gì khác, dường như nàng cùng với vạn vật đều không có bất kỳ khác biệt gì.
Đó là đương nhiên, đối với người xuất gia mà nói thì hồng nhan cuối cùng cũng thành xương khô.
Pháp Hiển đang ở bên cạnh đống lửa bên ngoài lều đọc kinh thư, liên tiếp mấy ngày đều như thế, đợi mấy người đi qua thì hắn buông kinh thư xuống, kiên nhẫn giải đáp cho bọn họ.
Hoa Thiên Ngộ chờ thương nhân đến cầu pháp hỏi Phật rời đi, nàng đi đến nơi sáng ngời ánh lửa chập chờn sáng tỏ, cười nhẹ nói: "Pháp sư.”
Pháp Hiển chậm rãi ngẩng đầu, ánh lửa chiếu rọi con ngươi hắn, có vẻ ôn hòa mà lại thấu triệt, không nhiễm khói lửa.
Hắn nhìn lại, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, trong mắt cũng có ba phần ý cười, khiến người khác có cảm giác thân cận.
Hắn ôn nhu nói: "Thí chủ.”
Hoa Thiên Ngộ nâng cằm lên, là đương nhiên nói: "Rảnh rỗi không có chuyện gì, tìm pháp sư nói chuyện một lát, không quấy rầy đến pháp sư chứ?”
Lời này tuy là một câu hỏi, nhưng lại không có ý muốn chờ đối phương đồng ý, điểm này có thể nhìn ra được từ tư thế trực tiếp ngồi xuống của nàng.
Pháp Hiển buông kinh thư trong tay xuống nói: "Tất nhiên là không.”
Hoa Thiên Ngộ hài lòng cười cười, nàng tiến lại gần, nhìn lướt qua kinh thư trải ra trên đùi Pháp Hiển hỏi: "Pháp sư đang xem cái gì vậy?”
《Kim Cương Kinh*1》.
Kim cương kinh*1 (金刚经): Tên đầy đủ là Kim cương bát-nhã-ba-la-mật-đa-kinh, là một bộ kinh quan trọng thuộc hệ Bát-nhã-ba-la-mật-đa-kinh, được lưu truyền rộng rãi ở vùng Đông Á.
Nàng vô thức hỏi: "Đẹp không?”
Pháp Hiển ngẩn ra, sau đó đáy mắt toát ra ý cười.
Kinh Phật không phải là dùng đẹp mắt hoặc không dễ nhìn định nghĩa, mà là chú ý tinh túy kinh nghĩa trong đó, khiến người ta suy nghĩ sâu xa, giải thoát khỏi đau khổ.
Hắn nói: "Kim cương kinh là kinh điển cốt lõi của Phật giáo Đại thừa, đáng để nghiên cứu nhiều lần.”
Hoa Thiên Ngộ nhìn tờ giấy được lật lên viết đầy chữ Phạn lít nha lít nhít, nàng nhíu mày, thật choáng váng.
Nàng đưa tay ra, chỉ vào kinh văn bên trên, tò mò nói: "Trên này giảng cái gì?”
Nàng nhìn về phía Pháp Hiển, yêu cầu nói: "Pháp sư niệm cho ta một lần?”
Biết nàng chỉ là tâm huyết dâng trào, muốn biết là giảng cái gì, cũng không phải thật sự cảm thấy hứng thú đối với kinh Phật.
Pháp Hiển khẽ gật đầu, thái độ ôn hòa nói như thường lệ: "Thí chủ, muốn bần tăng niệm từ đâu?”
Ánh mắt lướt qua phần tiếng Phạn ở giữa, nàng chỉ đoạn cuối cùng, đầu ngón tay gõ gõ, nói: "Đây, đoạn này.”